02 |
|
Thâu lượm trên internet |
|
Mẹ
tôi,
người mẹ
tốt nhất
thế gian
tên Lư
Diệm Hà
Ngày
5/9/1997,
ngày tôi
rời gia
đ́nh đi
nhập học
ở khoa
Toán
trường
Đại học
Bắc Kinh.
Ngọn
khói bếp
dài cất
lên từ
trên nóc
ngôi nhà
nông
dân
cũ nát
gia đ́nh
tôi.
Người mẹ
chân
thập
thễnh
của tôi
đang nấu
ḿ sợi
cho tôi,
những
sợi ḿ
này có
được do
mẹ đă
đổi năm
quả
trứng gà
cho hàng
xóm,
chân mẹ
bị
thương
v́ mấy
hôm
trước,
để thêm
tí tiền
cho tôi
nhập học,
mẹ nhận
đẩy một
xe chất
đầy rau
từ thôn
ra thị
trấn,
trên
đường bị
trật
chân.
Bưng bát
ḿ, mắt
tôi trào
lệ.
Buông
đũa, tôi
quỳ
xuống
đất, xoa
nắn chỗ
chân mẹ
sưng
phồng
lên to
hơn cả
cái bánh
bao, tôi
chẳng
biết nói
ǵ… Nhà
tôi vô
cùng
nghèo
khó ở
làng Đại
Hữu Đới,
huyện Vũ
Thanh,
thành
phố
Thiên
Tân.
Khi tôi
ra đời,
bà nội
ngă bệnh
ngay
trên
giường
sưởi,
tôi bốn
tuổi,
ông nội
lại mắc
bệnh hẹp
khí quản
và bán
thân bất
toại,
các món
nợ nần
trong
nhà lớn
dần theo
thời
gian,
năm
tháng.
Khi bảy
tuổi,
tôi được
đi học,
mẹ lại
phải đi
vay mượn
rất
nhiều để
trang
trải học
phí cho
tôi. Tôi
thường
đi nhặt
những
mẩu bút
ch́ đă
bị bỏ đi,
c̣n ngắn
tũn. Tôi
phải
dùng dây
buộc nó
cũng một
cái que
làm cán
để viết.
Lại c̣n
dùng một
cái
dây
chun
thay tẩy
để xoá
sạch
những
cuốn vở
bài tập
đă viết,
rồi viết
lại lên
đó. Mẹ
thương
tôi đến
mức,
cũng có
lúc nuốt
nước mắt
đi vay
vài
hào
bên hàng
xóm để
mua vở
và bút
ch́ cho
tôi.
Nhưng mẹ
luôn vui
vẻ v́
bất kể
bài kiểm
tra nhỏ
hay kỳ
thi lớn,
tôi luôn
đứng đầu,
toán
thường
được
100/100
điểm.
Được mẹ
khích
lệ,tôi
càng học
càng ham
và thực
sự không
hiểu
trên
cuộc đời
này c̣n
ǵ vui
sướng
hơn là
học. Tôi
đă
thông
thạo
cộng trừ
nhân
chia và
phân số,
số phần
trăm từ
trước
khi vào
tiểu học.
Vào tiểu
học, tôi
bắt đầu
tự học
chương
tŕnh
toán lư
hoá của
bậc
trung
học thổ
thông;
Khi lên
trung
học,
thành
phố
Thiên
Tân tổ
chức kỳ
thi vật
lư của
bậc
trung
học,tôi
là đứa
học tṛ
nông
thôn duy
nhất của
cả năm
huyện
ngoại
thành
Thiên
Tân được
giải,
một
trong ba
người đỗ
đầu.
Tháng 6
năm đó,
tôi được
đặc cách
vào
thẳng
trường
Trung
học số 1
danh
tiếng
của
Thiên
Tân, tôi
vui
sướng
chạy như
bay về
nhà.
Nhưng
thật
buồn,
khi tôi
báo tin
vui, nét
mặt bố
mẹ tôi
vẫn
không
hết
những
nét khổ
đau.Bà
nội vừa
mất nửa
năm,ông
nội đang
cận kề
thế giới
bên kia,
nhà tôi
đă mắc
nợ tới
hơn mười
ngàn
Nhân dân
tệ.Tôi
lặng lẽ
quay về
bàn
học,nước
mắt chan
ḥa suốt
cả ngày.
Đến tối,
tôi nghe
thấy nhà
ngoài có
tiếng
căi cọ.
Th́ ra
mẹ tôi
đang
định dắt
con lừa
con của
nhà đi
bán, cho
tôi đi
học,
nhưng bố
tôi
không
chịu. Ồn
ào làm
ông nội
tôi nghe
thấy.
Bệnh
nặng,
trong
lúc buồn
bă ông
đă ĺa
đời. Sau
lễ tang
ông nội,
gia đ́nh
tôi lại
mắc thêm
vài ngàn
tệ nợ
nần.
Không
dám nhắc
đến việc
đi học
nữa, tôi
cất tờ
“Giấy
báo nhập
học”
thật kỹ
vào
trong
gối,
hàng
ngày ra
đồng làm
việc
cùng mẹ.
Sau hai
hôm,
tôi
và bố
cùng lúc
phát
hiện ra:
con lừa
con biến
mất rồi.
Bố sắt
mặt lại,
hỏi mẹ:
“Bà bán
con lừa
con rồi
sao? Bà
bị dở
hơi
không?
Sau này
lấy
ǵ
kéo xe?
Lương
thực hoa
màu bà
đẩy xe
tay nhé,
bà tự
cơng nhé?
Bà bán
lừa một
hai trăm
bạc liệu
cho nó
học được
một học
kỳ hay
là hai
học kỳ?”.
Hôm đó
mẹ đă
gào khóc,
dùng một
giọng
rất dữ
dội rất
hung dữ
để át
lại bố:
“Con
ḿnh đ̣i
đi học
th́ có
ǵ
sai?Nó
là đứa
duy nhất
huyện
này thi
lên được
trường
số 1 của
thành
phố, tôi
không
thể để
cho tiền
đồ của
nó bị lỡ
dở được.
Tôi sẽ
dùng tay
đẩy,
dùng
lưng vác,
để
cho
con tôi
đi học…”
Tôi thật
sự muốn
quỳ dập
đầu
trước mẹ.
Mẹ đưa
tôi 600
tệ bán
lừa. Tôi
được học,
mà c̣n
học tiếp,
th́ mẹ
ơi, mẹ
sẽ khổ
sở biết
bao
nhiêu,
vất vả
bươn
chải
thêm bao
nhiêu
nữa v́
con?
Mùa thu
năm đó
tôi quay
về nhà
lấy áo
lạnh,
thấy bố
tôi gầy
guộc, da
vàng bọc
xương
đang nằm
trên
giường
sưởi.Mẹ
lặng lẽ
bảo tôi:
“Sơ sơ
thôi, bị
cảm, sắp
khỏi rồi”.
T́nh cờ,
hôm sau
tôi xem
vỏ lọ
thuốc
của bố,
th́ nhận
ra đó là
thuốc
ngăn
ngừa sự
phát
triển
của tế
bào ung
thư. Tôi
khóc hỏi
mẹ mọi
chuyện
là thế
nào. Mẹ
nói, từ
sau khi
tôi đi
học, bố
bắt đầu
đi ngoài
ra máu,
ngày
càng
nặng lên.
Mẹ vay
sáu
ngh́n tệ
đưa bố
lên
Thiên
Tân, Bắc
Kinh đi
khắp nơi,
cuối
cùng xác
định là
ung thư
đường
ruột.
Bác sĩ
yêu cầu
bố phải
mổ gấp.
Mẹ đang
định đi
vay tiền
tiếp,
nhưng bố
kiên
quyết
không
cho. Ông
nói, bạn
bè họ
hàng đă
vay khắp
lượt rồi,
chỉ vay
mà không
trả th́
c̣n ai
muốn cho
ḿnh vay
nữa!
Hàng xóm
kể với
tôi: Mẹ
dùng một
phương
pháp thủ
công và
vất vả
nhất
trên đời
để gặt
lúa mạch.
Mẹ không
đủ sức
gánh lúa
mạch ra
sân kho
để tuốt
hạt,mẹ
cũng
không có
tiền
thuê
người
giúp,mẹ
bèn gặt
dần,lúa
mạch
chín chỗ
nào gặt
chỗ đó,
sau đó
dùng xe
cải tiến
chở về
nhà,
tối
đến mẹ
trải một
tấm vải
nhựa ra
sân,
dùng hai
tay nắm
từng nắm
lúa mạch
đập lên
một ḥn
đá to…
Lúa mạch
trồng
trên ba
mẫu đất
của nhà,
một ḿnh
mẹ làm,
mệt đến
mức
không
đứng dậy
nổi nữa
th́ mẹ
ngồi xổm
xuống
cắt, đầu
gối c̣n
chảy máu
v́ quỳ,
bước đi
cà nhắc...Thương
mẹ khôn
xiết,
tôi vừa
khóc vừa
chạy về
nhà, gọi
mẹ:
“Mẹ ơi
mẹ, con
không đi
học nữa
đâu…”.
Kết quả,
mẹ vẫn
tống tôi
lên
trường.
Tiền
sinh
hoạt phí
mỗi
tháng
của tôi
chỉ có
60 đến
80 tệ (khoảng
150.000
VND),
thật
thảm hại
khi so
với
những
người
bạn học
đồng
niên,
mỗi
tháng họ
có tới
200-240
tệ.
Nhưng
chỉ ḿnh
tôi biết,
món tiền
nhỏ
này
mẹ tôi
cũng
phải tằn
tiện lắm,
từ ngày
đầu
tháng đă
dành
từng hào
từng hào,
bán từng
quả
trứng gà,
rau xanh
lấy từng
đồng
từng cắc.
Có lúc
dành dụm
không đủ
đă phải
giật tạm
dăm ba
chục. Mà
bố tôi,
em trai
tôi,
dường
như
chẳng
bao giờ
có thức
ăn, nếu
nhà ăn
rau cũng
chẳng
dám xào
mỡ, chỉ
chan tí
nước dưa
muối ăn
qua bữa.
Mẹ không
muốn tôi
đói,mỗi
tháng mẹ
chăm chỉ
đi bộ
hơn mười
cây số
mua ḿ
ăn liền
với giá
bán buôn.
Rồi cứ
cuối
tháng,
mẹ vất
vả cơng
một túi
nặng lên
Thiên
Tân thăm
tôi.
Trong
túi ấy
ngoài
những
gói ḿ
tôm ra,
c̣n có
nhiều
xếp giấy
loại mẹ
phải đi
bộ 6km
tới một
xưởng in
ngoài
thị trấn
để xin
cho tôi
(đó là
giấy để
tôi làm
nháp
toán),
cả một
chai
tương
cay rất
to, cải
bẹ muối
thái sợi,
và cả
một cái
tông đơ
để cắt
tóc. Cắt
tóc nam
ở Thiên
Tân rẻ
nhất
cũng
phải 5
tệ, mẹ
muốn tôi
dành
tiền cắt
tóc để
mua
thêm
lấy vài
cái bánh
bao mà
ăn. Tôi
là học
sinh cấp
3 duy
nhất của
Thiên
Tân đến
cả rau ở
bếp ăn
nhà
trường
cũng
không
mua nổi.
Chỉ có
thể mua
vài cái
bánh bao,
mang về
kư túc
ăn cùng
ḿ sợi
khô hoặc
chấm với
tương ớt,
kẹp dưa
muối để
ăn qua
bữa.Tôi
cũng là
học sinh
duy nhất
không có
giấy
kiểm tra.
Chỉ có
thể tận
dụng
giấy một
mặt của
xưởng in
để viết
bài. Tôi
là đứa
học sinh
duy nhất
chưa bao
giờ dùng
xà pḥng,
khi giặt
quần áo
tôi
thường
đi nhà
bếp xin
ít bột
kiềm nấu
ăn (dùng
để hấp
bánh bao,
làm bánh
nướng,
làm nước
sôđa...)
để thay
xà pḥng.
Nhưng
tôi chưa
bao giờ
tự
ti,tôi
cảm thấy
mẹ tôi
khổ cực
cả đời,
như
người
anh hùng
chống
lại đói
khổ, làm
con của
người mẹ
như thế
tôi
rất
tự hào.
Tôi yêu
mẹ tôi
biết
nhường
nào. Lúc
mới lên
Thiên
Tân,
tiết học
tiếng
Anh đầu
tiên
khiến
tôi hoa
mắt,
nhức đầu
v́ chẳng
hiểu ǵ.
Khi mẹ
lên, tôi
kể cho
mẹ nghe
tôi sợ
tiếng
Anh thế
nào, mẹ
chỉ cười
hiền
lành bảo:
“Mẹ vẫn
biết con
là đứa
trẻ khổ
cực nhất,
nhưng mẹ
không
thích
con kêu
khó, v́
chịu khổ
được th́
chả c̣n
ǵ khó
nữa con
trai ạ.”
Mẹ ơi,
con sẽ
thành
công
Tôi có
tật nói
lắp,
người ta
bảo học
tiếng
Anh cần
làm chủ
được cái
lưỡi của
ḿnh,
bởi vậy
tôi
thường
lấy một
ḥn sỏi
ngậm vào
miệng,
rồi
luyện
tiếng
Anh. Ḥn
sỏi cọ
xát vào
lưỡi, có
lúc máu
chảy ra
bên mép,
nhưng
tôi cố
gắng
kiên tŕ.
Nửa năm
qua đi,
ḥn sỏi
nhỏ đă
bị mài
tṛn,
lưỡi tôi
cũng đă
mềm hơn,
tiếng
Anh của
tôi đứng
thứ 3
trong
lớp. Tôi
vô cùng
biết ơn
mẹ, lời
mẹ đă
động
viên tôi
vượt qua
khó khăn
trong
học tập.
Năm
1996,
lần đầu
tiên tôi
được
tham gia
cuộc thi
Olympic
tri thức
toàn
quốc khu
vực
Thiên
Tân,đoạt
giải
Nhất môn
Vật lư
và giải
Nh́ môn
Toán
học,tôi
được đại
diện
Thiên
Tân đi
Hàng
Châu
tham gia
Cuộc thi
Olympic
Vật lư
toàn
Trung
Hoa.
Đoạt Cup
rồi lên
đường dự
Olympic
Vật lư
Thế giới.
Tôi
không
ngăn
được
khát
khao của
ḿnh,
tôi viết
thư báo
cho mẹ
tin vui
và mơ
ước của
tôi.Nhưng
chỉ được
giải Nh́,
tôi nằm
vật ra
giường,
bỏ ăn.
Dù đạt
thành
tích cao
nhất
trong
đoàn
Thiên
Tân,
nhưng
nếu tính
cả những
khốn khổ
của mẹ
tôi vào,
th́
thành
tích này
không
xứng
đáng. Về
trường,
tôi ngồi
nghe các
thầy
phân
tích
nguyên
nhân
thất bại,
nguyên
nhân là:
Tôi
những
muốn
phát
triển
toàn
diện cả
Toán Lư
Hoá,
mục
tiêu của
tôi quá
nhiều
nên sức
lực tinh
thần tôi
phải
phân tán
rộng.
Tôi tham
lam quá
chăng!?
Nếu tôi
chỉ chọn
một mục
tiêu
trước
mắt là
kỳ thi
Toán,
nhất
định
thắng.
Tôi hiểu
ra điều
đó.
Tháng
1/1997,
cuối
cùng tôi
đă giành
chiến
thắng
tại kỳ
thi
Olympic
Toán
toàn
Trung
Quốc với
điểm số
tuyệt
đối, lọt
vào đội
tuyển
Quốc gia.
Cả mười
kỳ thi
kiểm tra
ở đội
tuyển
tôi đều
là người
đứng đầu.
Với
thành
tích đó,
tôi được
sang
Argentina
tham gia
kỳ thi
Olympic
Toán
quốc tế.
Nộp xong
phí báo
danh,
tôi gói
ghém
sách vở
cần
chuẩn bị
và tương
đậu cay
của
mẹ,sẵn
sáng lên
đường.
Giáo
viên chủ
nhiệm và
cũng là
thầy
giáo dạy
Toán
thấy tôi
vẫn mặc
bộ quần
áo cũ
của
người
khác cho,
những
thứ áo
quần lộ
cộ màu
sắc,
kích cỡ
lủng
củng,
liền mở
tủ áo
của tôi,
chỉ vào
những áo
những
quần
lùng
nhùn vá
víu và
hỏi:
“Quần áo
của con
thế này
đây ư,
Kim Bằng?”
Tôi đáp:
“Thầy ơi,
con
không sợ
người
khác
cười con
nghèo
đâu! Mẹ
con vẫn
bảo "phúc
hữu thi
thư khí
tự hoa"
(có
nghĩa
là,
trong
ḷng có
sách vở
tất mặt
mũi sáng
sủa),
con mặc
những
thứ này
gặp tổng
thống Mỹ
Bill
Clinton
cũng
chẳng
thấy
ngượng.”
Ngày
27/7,
Olympic
Toán học
Thế giới
lần 38
khai mạc.
Chúng
tôi thi
liên tục
trong
năm
tiếng
rưỡi
đồng hồ,
từ 8h30
phút
sáng tới
14h00
chiều.
Trong
buổi
công bố
kết quả
vào hôm
sau, đầu
tiên tôi
không
muốn
nghe
thấy tên
ḿnh
được
công bố
ở vị trí
Huy
chương
Đồng;
Sau đó
đến lượt
công bố
Huy
chương
Bạc,
không
phải tôi.
Cuối
cùng,
công bố
Huy
chương
Vàng,
người
đầu tiên
và thứ
hai
không
phải tôi,
người
thứ ba -
tên tôi
được đọc
dơng
dạc.Tôi
khóc lên
v́ vui
sướng,
tôi tự
nhủ: “Mẹ
ơi, con
mẹ thành
công rồi!”
Ngay
chiều
hôm đó,
Đài phát
thanh
Nhân dân
Trung
ương TQ
và Đài
truyền
h́nh
Trung
ương TQ
đưa tin
tôi và
một
người
bạn nữa
đoạt Huy
chương
Vàng kỳ
thi
Olympic
Toán học.
Ngày
1/8,
chúng
tôi trở
về trong
vinh
quang.
Hiệp hội
khoa học
Trung
Quốc và
Hội Toán
học TQ
tổ chức
lễ đón
thật
long
trọng.
Lúc đó,
tôi rất
muốn về
nhà,
muốn sớm
được gặp
mẹ, muốn
được
chính
tay đeo
tấm huy
chương
vàng
chói lọi
lên cổ
mẹ. Mười
giờ đêm
tối hôm
đó, tôi
cuối
cùng đă
băng đêm
về nhà.
Người mở
cửa là
bố,
nhưng
người ôm
chặt lấy
tôi vào
ngực
trước
lại
chính là
mẹ.
Dưới bầu
trời đầy
sao, mẹ
đă ôm
tôi rất
chặt! Ôi
mẹ của
con mới
vĩ đại
làm sao,
thân
thương
biết
nhường
nào!
Lấy tấm
huy
chương
vàng đeo
lên cổ
mẹ, tôi
khóc nhẹ
nhơm và
hạnh
phúc.
Ngày
12/8,
trường
Trung
học số 1
của
Thiên
Tân chật
ních
người,
mẹ được
ngồi lên
bàn Chủ
tịch
danh dự
cùng các
quan
chức
ngành
giáo dục
Thiên
Tân và
các giáo
sư toán
học hàng
đầu. Hôm
đó, tôi
đă phát
biểu thế
này:
“Tôi
muốn
dùng cả
sự sống
của tôi
để cảm
tạ người
mẹ đă
sinh
và
nuôi
nấng tôi.
Mẹ tôi
là một
người
phụ nữ
nông dân
b́nh dị,
nhưng
những
đạo lư
mẹ dạy
tôi nên
người đă
nâng
bước tôi
suốt cả
cuộc đời.
Tôi bỗng
nhớ...
Năm lớp
10, tôi
muốn mua
cuốn
“Đại từ
điển
Anh-Trung”
để học
tiếng
Anh,
không có
tiền,
nhưng mẹ
vẫn nghĩ
cách
giúp tôi.
Sau bữa
cơm sáng,
mẹ mượn
một
chiếc xe
cút kít,
chất một
xe rau
cải
trắng,
hai mẹ
con tôi
đẩy ra
chợ
huyện
cách hơn
40km để
bán. Đến
được chợ
đă gần
trưa,
buổi
sáng đó
tôi và
mẹ chỉ
ăn hai
bát cháo
ngô nấu
với
khoai
lang đỏ.
Lúc đó,
đói cồn
cào, chỉ
mong có
ai mua
cho hết
rau.
Nhưng mẹ
vẫn nhẫn
nại mặc
cả từng
bó, cuối
cùng bán
với giá
1 hào
một cân.
Hai trăm
cân rau
21 tệ,
nhưng
người
mua chỉ
trả 20
tệ. Có
tiền,
tôi muốn
ăn cơm,
nhưng mẹ
bảo mua
sách
trước,
đó mới
là mục
đích
chính.
Chúng
tôi đến
hiệu
sách hỏi,
giá sách
là 8,25
tệ, mua
sách rồi
c̣n
11,75 tệ.
Mẹ chỉ
cho tôi
7 hào
rưỡi đi
mua hai
cái bánh
bột
nướng,
một tệ
c̣n lại
mẹ bảo
cất đi
để làm
học phí.
Ăn hết
hai cái
bánh bột
nướng,
đi bộ
tiếp
40km về
nhà, tôi
vẫn đói
tới mức
hoa mày
chóng
mặt. Ôi
chao,
lúc này
tôi mới
nhớ ra
đă quên
không
phần cho
mẹ ăn
một
miếng
bánh
nướng
nào, mẹ
tôi chịu
đói cả
ngày, v́
tôi mà
kéo xe
suốt
80km
đường xa.
Tôi hối
hận tới
mức chỉ
muốn tát
cho ḿnh
một cái,
nhưng mẹ
bảo: “…Mẹ
ít học,
nhưng
mẹ
nhớ thuở
ấu thơ
được
thầy
giáo dạy
cho một
câu nói
của
Gorki:
Nghèo
đói là
trường
đại học
tốt nhất.
Nếu con
tốt
nghiệp
trường
đại học
này, th́
những
trường
đại học
như
Thiên
Tân, Bắc
Kinh...
chắc
chắn con
sẽ đỗ".
Khi nói,
mẹ không
nh́n tôi,
mẹ nh́n
xa xăm
ra con
đường
đất
ngoài
kia, như
thể con
đường ấy
dẫn tới
tận
Thiên
Tân, tới
Bắc Kinh.
Nghe mẹ
nói vậy,
tôi cũng
không
thấy đói
nữa,
chân
cũng bớt
chồn hơn…
Nếu
nghèo
đói là
trường
đại học
tốt nhất,
th́ tôi
muốn nói
rằng,
người mẹ
nông dân
của tôi
chính là
người
thầy
giáo
giỏi
nhất của
cả đời
tôi”.
Dưới
khán đài,
không
biết có
bao
nhiêu
đôi mắt
ướt đẫm.
Tôi quay
người về
phía mẹ
tôi tóc
đă bạc
nhiều,
cúi
người
kính cẩn
trước
người mẹ
vĩ đại
của tôi,
người
thày
giáo
giỏi
nhất
cuộc đời
tôi.
Cám ơn
mẹ!
©SAGA.vn
Hix !
công
t́nh iem
siu tầm
roài
post lên
mà hem
ai đọc
chắc iem
buồn
chết
T́nh
cờ
em
gặp
được
anh
T́nh
cờ
em
đă
iu
anh
mất
rầu
T́nh
cờ
nấu
tiếp
t́nh
cờ
Yêu anh có phải t́nh cờ hok anh ?
|
|
-
Truyện ngắn
cảm động về người Mẹ : Những Giọt Lệ
Hồng
Những Giọt Lệ Hồng
[không
muốn di cư sang Mỹ ở
tuổi sáu mươi. “Già rồi,
sang bên ấy chỉ ăn bám
vợ chồng chúng mày!”. Bà
nói khăng khăng như thế
nhưng con gái xuống nước
năn nỉ ỉ ôi, bà lại xiêu
ḷng. Ờ, nó nói cũng
phải, ḿnh qua bên ấy
giữ cháu ngoại cũng vui,
lại đỡ nhớ, khỏi phải
chờ mong. Ḿnh ở đây nó
phải gửi tiền về cấp
dưỡng, tốn kém lắm chớ
chẳng không!” D́ tôi
cười, nói như lẩy: “Nợ
đ̣i rồi đấy, cứ sang mà
trả cho xong!” Nghe mẹ
kể lại lời d́, tôi cảm
thấy hơi áy náy. Quả
thật tôi cần mẹ không
chỉ thuần túy v́ t́nh
cảm. Tôi cầu cứu bà sang
để chăn bầy cháu bốn đứa.
Dạo này buôn bán ể ẩm,
tôi không kham nỗi tiền
giữ trẻ, cũng không thể
tiếp tế đều đặn cho mẹ
nên rước bà qua là nhứt
cử lưỡng tiện…
Căn nhà ba pḥng của vợ
chồng tôi, bề ngoài
trông cũng khang trang
với cây cảnh chung quanh
và cửa garage tự động
nhưng thật ra chỉ rộng
1100 sf. Trừ pḥng ngủ
chánh tương đối rộng răi,
hai pḥng c̣n lại vuông
vức, nhỏ xíu xiu. Đất ở
San Francisco là đất
vàng. Căn nhà cũ kỷ năm
mươi tuổi này trị giá
chừng sáu chục ngàn
nhưng lô đất 4000 sf của
nó giá hơn bốn trăm, dù
là nằm ở vùng ngoại ô xa
tít. Thành ra cứ rán giữ,
rán nắm dù mệt muốn hụt
hơi. Cửa tiệm fast food
bán cho nhân viên các
hăng xưởng gần đây cũng
theo đà lay-off mà đi
xuống. Đến đầu tháng là
chúng tôi điên đầu với
đủ thứ tiền phải thanh
toán. Tư trang sắm từ
những năm phồn thịnh
buôn may bán đắt lặng lẽ
nuối đuôi nhau đi hết,
vào nằm im nơi các tiệm
cầm đồ. Chúng tôi không
hề nghĩ đến giải pháp
bán nhà v́ đó là gia tài
duy nhất, cũng là mối
kinh doanh không sợ lỗ
vốn; vả lại bây giờ đi
mướn một apartment tồi
tàn đủ chỗ chứa sáu
người, giá thuê hàng
tháng c̣n mắc hơn số
tiền trả góp nhà. Trong
t́nh thế kiệt quệ này,
nếu có mẹ tôi lo cho tụi
nhỏ, đưa đón đi học,
quán xuyến việc nhà, tôi
sẽ rảnh rang hơn để đi
làm thêm lặt vặt buổi
sáng, trưa về phụ tiệm
ăn với chồng tôi. Buổi
tối chúng tôi sẽ đi
clean các tiệm ăn, chợ
búa. Chịu khó một thời
gian hi vọng kinh tế sẽ
phục hồi trở lại. Mọi
người đă hăm hở đón chào
thiên niên kỷ mới, ai
ngờ nó bắt đầu bằng sự
xuống dốc!
Mẹ sang Mỹ vào mùa Thu.
Trời khá lạnh đối với mẹ
v́ chưa quen nhưng màu
xanh của biển trời đă
thu hút mẹ. Lũ cháu xúm
xít lấy bà v́ ngày
thường không ai gần gũi
chúng cả. Chúng xổ tiếng
Anh líu lo, thậm chí cô
bé út mới bốn tuổi cũng
không rành tiếng Việt.
Bà cười dễ dăi: “Sẽ có
cuộc trao đổi nhé! Bà
dạy các cháu nói tiếng
Việt, các cháu dạy cho
bà nói tiếng Anh.” Thấy
mẹ vui, tôi an ḷng. Thế
là bên cạnh cái giường
hai tầng của hai cô bé
gái là tấm nệm của bà
ngoại. Ban đêm, ba bà
cháu nói chuyện ŕ rầm;
có khi hai cậu trai cũng
gơ cửa xin vào để được
hưởng không khí đầm ầm
bên bà ngoại rất hiền và
rất vui. Mẹ như bà tiên
có chiếc đũa thần đă
biến căn nhà bừa băi đầy
phiền muộn của chúng tôi
thành một tổ ấm ngăn nấp,
sạch sẽ và đầy tiếng
cười. Trước kia, chúng
tôi chỉ dùng những thức
ăn ế ẩm từ cửa hàng, lắm
khi nuốt chẳng trôi. Mẹ
bảo cứ bỏ thịt bỏ rau và
tủ lạnh cho bà. Thế là
mỗi chiều về gia đ́nh
tôi được quây quần chung
quanh bàn ăn có cơm canh
nóng hổi, hương vị ngọt
ngào. Chỉ sau và tháng,
các con tôi khỏe mạnh
ra, lễ phép ra và biết
phụ giúp công việc lặt
vặt trong nhà. Hai cậu
con trai lớn, bà phân
công lo vườn tược cây
kiểng: “Thằng Hùng mười
hai tuổi, lớn rồi, lo
chăm sóc các cây lớn,
tỉa lá, bón phận, Hậu
cũng mười tuổi rồi, thay
v́ ôm máy chơi game, có
thể phụ anh quét sân,
tưới nước.” Bà hiền lành
nhưng nói ǵ các cháu
cũng nghe. Chúng không
c̣n là những đứa bé “vô
tích sự” như thuở trước.
Thật ra chúng không đến
nỗi tệ nhưng vợ chồng
tôi quần quật với công
ăn việc làm, không có
th́ giờ dạy dỗ, chỉ vẽ.
Bảo làm chuyện ǵ, chúng
thực hiện qua loa lấy có,
rầy măi phát mệt thành
ra không thèm sai biểu
nữa, tự ḿnh làm chóng
xong mà vừa ư hơn. Con
Hoa hănh diện khoe với
mẹ: “Bà dạy con nấu cơm.
Con biết lặt rau, rửa
chén, lại biết tráng
trứng nữa cơ!” Tôi hôn
con, thầm cám ơn mẹ đă
cho gia đ́nh tôi cơ hội
để sống có hạnh phúc
thay v́ cứ măi rầy rà,
căi vả, gây ó nhau trong
một căn nhà bề bộn, dơ
bẩn. Mẹ vốn là một Phật
tử thuần thành. Thỉnh
thoảng bà giảng dạy cho
tôi về đạo lư: “Hạnh
phúc không phải là món
quà từ đâu đến, không
phải tự nhiên mà có,
cũng chẳng thể do phúc
đức mà được. Ḿnh phải
biết cách sống, biết
cách hợp tác xây dựng
th́ mới có hạnh phúc.”
Thuở ấy, đầu óc tôi quá
dầy đặc với những con số
để có thể hiểu lời mẹ
khuyên, vả lại cũng
không có th́ giờ… Thôi
th́ để mẹ lo giùm. Mỗi
chiều về nh́n các con
ngoan, được ăn bữa cơm
tối ngon, đối với tôi đă
là đủ rồi. Tôi bận rộn
với nợ nần đến nỗi không
mấy khi chú ư đến tâm
t́nh của mẹ. Bây giờ
kiểm điểm lại mới nhớ
rằng tôi ít hỏi thăm về
sự buồn vui của bà. Thay
đổi môi trường sống, bà
bỏ lại sau lưng biết bao
nhiêu thứ: chị em, họ
hàng, lối xóm, sư ông,
bằng hữu… Đôi khi, mắt
mẹ thoáng buồn. Tôi chỉ
hỏi qua loa: “Mẹ có mệt
không?” Chao ôi, rơ tệ,
miệng hỏi mà ḷng vái
thầm: “Mẹ đừng ngă bệnh,
khổ con!” Là con một nên
cách suy nghĩ của tôi
thường ích kỷ như thế.
Cái ǵ cũng qui về ḿnh,
cho ḿnh thôi! Thắm
thoát, mẹ ở với chúng
tôi đă được một năm rồi.
Gia đ́nh th́ ổn thỏa
nhưng t́nh trạng tài
chánh càng ngày càng bết
bát mặc dù vợ chồng tôi
bỏ sức lao động gấp đôi.
Giao kèo mướn cửa tiệm
sắp hết hạn mà chẳng t́m
được người sang lại.
Không kư thêm th́ mất
tiệm, mất luôn năm mươi
ngàn bỏ ra sang tiệm
trước kia, nhưng tiếp
tục th́ ngày càng thua
lỗ, chẳng kham được nữa.
Chuyện ǵ đến, phải đến.
Tháng sau đó, vợ chồng
tôi lủi thủi dọn đồ về
trả lại cửa hàng cho
người ta sau mười năm
làm chủ. Bây giờ hóa ra
là kẻ làm công, lại làm
những nghề linh tinh
quét dọn. Tủi thân mà
tức số phận ḿnh. Mẹ an
ủi: “Thôi, như thế đỡ lo
con ạ. Tinh thần căng
thẳng quá có khi phát
dại, hóa cuồng! Trong
cái dở có cái hay là thế!”
Chúng tôi lợi dụng thời
gian tương đối rảnh rang
này để sửa chữa căn nhà
hư dột.
Anh Thắng chịu khó và
khéo tay nên cái ǵ cũng
tự làm được, đỡ tốn tiền
mướn thợ. Một hôm anh
leo lên mái nhà để lợp
lại mấy miếng ngói bể.
Sơ ư thế nào chẳng rơ,
anh trợt chân té xuống
bất tỉnh. Chỉ có ḿnh mẹ
ở nhà! Bà b́nh tĩnh gọi
911, vắn tắt vài câu
tiếng Anh: “He falls
down from the roof. He
stops breathing!” Và
rành rọt đọc địa chỉ, số
phone nhà cho họ. Ai ngờ
bà âm thầm học chữ Anh
mau đến thế! Bà đă cứu
mạng chồng tôi! Thắng bị
găy chân và dập ống
quyển. Phải nằm tại chỗ
từ năm đến sáu tháng.
T́nh cảnh này đưa mẹ tôi
vào môi trường mới. Bà
tự nguyện thế chỗ cho
chồng tôi để quét dọn,
lau chùi các cửa tiệm
hầu phụ giúp tôi về tài
chánh. Mẹ hăng hái trong
công việc. Tôi đoán rằng
ở nhà măi mẹ cũng buồn,
nay được ra ngoài bà cảm
thấy vui hơn. Bà có
những người bạn mới: cô
thâu ngân vui tính, bà
lăo phụ trách hàng rau
cải, chú “Thọng” chuyên
khuân vác. Mẹ ḥa ḿnh
với họ, với cuộc sống
của những người lao động
tay chân. Đâu ai biết
rằng trước 1975, mẹ là
giáo sự dạy Pháp văn tại
một trường công lập lớn
ở Sài G̣n.
Các con tôi biết hoàn
cảnh bi đát của gia đ́nh
nên mỗi đứa một tay,
cùng nhau lo chuyện nhà.
Mẹ tôi hài ḷng thấy các
cháu tự ư thức được
trách nhiệm, biết thương
mẹ thương cha. Ngày anh
Thắng trở lại công việc,
tôi xin mẹ ở nhà nghỉ
ngơi. Mẹ nói: “Con ơi,
ra ngoài cũng vui, lại
kiếm được đồng tiền. Từ
ngày đi Mỹ đến nay đă
gần hai năm, mẹ chưa gửi
tiền về giúp các em, các
cháu bên ấy. Tụi nó
nghèo lắm mà chẳng có
cách kiếm ra tiền cho
kịp đà leo thang của vật
giá. Bên này kiếm tiền
dễ hơn. Có tiền, mẹ lại
có phương tiện cúng
dường, bố thí…” Tôi im
lặng nghẹn ngào, chợt
nhớ rằng mẹ chưa hề hỏi
tôi một đồng xu nào và
tôi quên bẵng rằng mẹ
cũng có nhu cầu tiêu xài.
Trên thế gian này, không
có nhân viên nào làm
việc cật lực mà không
đ̣i hỏi thù lao như thế!
Vô t́nh, tôi đă “đ̣i nợ”
mẹ tôi một cách tận t́nh.
D́ tôi cũng có lư khi bà
mỉa mai tôi. Trong lúc
tôi đăm chiêu, mẹ nhẹ
nhàng tiếp: “Mẹ đă xin
được chân rửa chén trong
nhà hàng. Rửa bằng máy
chả cực nhọc ǵ!” “Trời
đất ơi, rửa chén, cần
sức lực của người đàn
ông Mễ mới kham nỗi. Nồi
niêu son chảo to như cột
đ́nh, nặng như búa tạ,
làm sao mẹ nhấc cho nổi!”
Tôi xuống giọng tiếp:
“Mẹ nh́n lại mẹ xem. Tay
mẹ gầy yếu, lưng mẹ đă
cong, bước đi không c̣n
nhanh nhẹn. Dù họ cần
người, mướn tạm, vài hôm
cũng cho nghỉ việc thôi!”
Bây giờ tôi mới có dịp
nh́n kỹ mẹ. Bà già thật
rồi, cái già đến nhanh
quá. So với hồi mới qua,
bà như tăng thêm năm,
bảy tuổi. Mẹ tôi cúi đầu
xuống thấp. H́nh như bà
cố giấu giọt lệ vừa ứa
ra. Tôi nhẹ nâng cầm mẹ
lên và nh́n sâu vào đôi
cửa sổ tâm hồn ấy. Trời
ơi, mắt mẹ đă kéo mây!
Đôi mắt bồ câu đen láy
ngày nào từng làm điên
đảo các chàng trai cùng
trang lứa, cột chân ba
tôi vào tổ ấm gia đ́nh,
giờ đă một phần ngả màu
đục lờ như nước gạo vo.
Tóc mẹ trắng bơ phờ,
đuôi mắt nhăn như rẻ
quạt, vầng trán sạm đen
vết đồi mồi… Tôi mủi
ḷng xót xa. Hai mẹ con
ôm nhau, nước mắt người
này thấm ướt vai áo
người kia. Tôi nhỏ nhẹ:
“Con không dám trái ư mẹ,
nhưng mẹ rán chờ. Con
hứa sẽ t́m công việc nhẹ
nhàng hợp với mẹ hơn, mẹ
nhé! Vong hồn ba mà biết
mẹ cực khổ thế này chắc
khó siêu.” Trời cũng
thương t́nh. Đâu chừng
một tháng sau th́ bà lăo
làm rau cải xin nghỉ
việc về hưu. Mẹ tôi trở
thành “bà cụ hàng rau”.
Danh xưng và chức vụ gắn
liền với mẹ tôi từ đấy.
Vậy mà bà vui. Mỗi tháng
bà lănh được hơn ngàn
bạc. Phân nửa số tiền,
bà gửi về Việt Nam: phần
cúng dường, phần bố thí,
phần giúp đỡ các em, các
cháu. Số c̣n lại, bà
dành dụm mấy kỳ lương,
đưa tôi hơn ngàn bạc.
“Mẹ thấy người ta dựng
pḥng trong garage cũng
tiện lắm. Nếu chồng con
không phiền, con lấy
tiền này nhờ nó mua vật
liệu, che tạm cho mẹ một
căn pḥng nhỏ. Con Hoa,
con út bắt đầu lớn, tụi
nó cần sự riêng tư. Mẹ
cũng vậy, có pḥng riêng
mẹ sẽ dựng kệ thờ Phật,
mỗi ngày mẹ có thể lễ
bái, tụng kinh, niệm
Phật…” Chồng tôi nghe kể
lại, vui vẻ đáp: “Chuyện
nhỏ! Mẹ muốn ǵ anh cũng
xin vâng, nói chi việc
ấy!” Từ đấy, mẹ lộ vẻ
hoan hỉ lắm. Sáng tối
hai thời, ít khi nào bà
bỏ lỡ công phu. Bà như
một người đạt được mục
tiêu cho đời ḿnh, không
có ǵ để ưu tư, khắc
khoải. Mùa Đông năm ấy,
thời tiết hơi khác
thường. Ban ngày ấm áp
xen kẽ với những đêm
buốt giá mà nhiệt độ đôi
khi hạ thấp đến không
ngờ. Vợ chồng tôi mời mẹ
tạm trở về pḥng cũ vài
ba tháng, ngoài garage
lạnh quá dễ sinh bịnh.
Mẹ nói: “Ở chỗ này quen
rồi, dời đi khó ngủ.”
“Mẹ nhớ vặn heat cho đủ
ấm nhé!” “Ờ, tao biết mà!”
Ngờ đâu mẹ đă không qua
khỏi mùa Đông! Buổi sáng
chẳng thấy mẹ dậy sửa
soạn để đi làm, tôi bảo
“đứa nào ra đánh thức bà
dậy, nhanh lên kẻo trễ!”
Con Hoa quấn mền đẩy cửa
bước ra garage miệng kêu
léo nhéo. “Ngoại ơi,
ngoại à…” Không có tiếng
trả lời… Nọ bật đèn,
tiến đến cạnh giường:
ngoại quấn hai cái mền
kín mít, nằm im ỉm. Nó
lắc chân ngoại, bà chẳng
đáp. Nó lôi cái mền
xuống: mặt bà xám xịt,
lạnh ngắt, đôi mắt khép
hờ… “Mẹ ơi, mẹ! sao kỳ
vầy nè!” Cả nhà đổ xô
ra. Chồng tôi đạo Chúa,
vội làm dấu thánh giá…
Tôi xỉu ngay tại chỗ khi
loáng thoáng nghe thằng
Hùng la lên: “Sao bà
không mở heat?” Cuộc
điều tra của cảnh sát
quấy rầy chúng tôi một
thời gian, cuối cùng họ
kết luận: “Bà cụ không
thường mở heat; cái máy
mua hai tháng về trước
c̣n mới tinh chưa hề
được sử dụng!” Tôi như
người mất hồn trong đám
tang của mẹ. Sự hối hận
như lưỡi dao có răng, nó
cưa xé ḷng tôi. Trái
tim tôi cơ hồ rỏ máu
thành những giọt lệ hồng.
Bạn bè khuyên tôi nên
đến chùa xin cúng thất,
thiết lễ cầu siêu cho bà.
Tôi chẳng thể nói năng
chi cùng vị sư ở chùa,
chỉ biết dập đầu lạy cầu
cứu với đôi mắt sưng húp.
Chồng tôi b́nh tĩnh hơn,
anh buồn bă kể đầu đuôi
tự sự. Câu chuyện khiến
thầy thương tâm, thầy
thường an ủi, khuyên
giải sau những thời lễ
cúng. Khi thấy tôi bắt
đầu trở lại b́nh thường,
thầy dành cho gia đ́nh
chúng tôi một thời pháp
thoại. Thầy giảng về lư
vô thường, khổ, không.
Các con tôi tỏ ra thích
thú với sự thật giản dị
và sâu sắc này, chúng
đ̣i được học giáo lư đạo
Phật thay v́ đi nhà thờ
với ba. Riêng tôi, tôi
nhớ măi câu kết luận của
thầy trong buổi nói
chuyện ấy: “Con người ta
sở dĩ đau khổ triền miên
là tại ḿnh muốn nắm giữ!
Cái ǵ cũng khư khư ôm
chặt. Làm sao giữ măi
được v́ bản chất của
chúng là vô thường, là
không. Hăy buông bỏ hết
đi, chừng nào bỏ được,
chừng ấy mới có chân
hạnh phúc!”
Phải rồi, nếu chúng tôi
không bám chặt vào căn
nhà th́ mẹ tôi đă không
phải vất vả đến thế,
không đến nỗi chết cóng
ngoài garage. Và gia
đ́nh tôi không lụy đến
mức này. Tôi thỏ thẻ bàn
với chồng: “Anh à, căn
nhà này ḿnh không giữ
nỗi th́ bán nó đi. Em
tính rồi, sau khi thanh
toán hết nợ nần ḿnh
cũng c̣n vài trăm ngàn.
Dọn sang Texas, nhà cửa
rẻ hơn, ḿnh có thể tậu
căn khác hoặc là giữ làm
vốn, tính chuyện làm ăn…”
” Ờ nhỉ, hồi đó sao ḿnh
ngu quá, cứ ôm lấy nó mà
cắm cổ đi cày trả nợ.
Liệu giữ không được th́
sớm buông đi… Nhờ ông
thầy giảng dạy, ḿnh mới
sáng mắt ra!”
Sau khi dọn sang Texas,
trước khi bắt tay vào
công ăn việc làm, tôi
xin phép anh Thắng cho
tôi về Việt Nam một
chuyến. Tôi về để được
qú dưới chân sư ông kể
lể hết sự t́nh, xin sám
hối th́ ḷng tôi mới có
thể yên. Sư ông trầm
ngâm và yên lặng nghe
tôi vừa khóc rấm rức vừa
kể về mẹ tôi, đệ tử mà
người rất quí mến. Sư
ông không hề cắt ngang
bằng những câu hỏi.
Người không phê phán ǵ,
chỉ để yên cho tôi khóc,
khóc oà vỡ như cái đập
nước bị ngăn chận, nay
có người tháo ra… Măi
một lúc lâu lắm sau đó,
sư ông mới dạy: “Người
mẹ nào cũng có trái tim
Bồ Tát. Mẹ con hành Bồ
Tát đạo ngay trong gia
đ́nh trước khi mở rộng
ra trong cuộc sống với
mọi người. Con hăy hảnh
diện có bà mẹ như thế!
Con sẽ không cảm thấy
hối hận ray rứt nữa nếu
con biết đi theo hướng
đi của mẹ con, biết xả
bỏ cái tôi vị kỷ để lo
cho người chung quanh.”
Tôi sụp xuống đảnh lễ
người đă chỉ cho tôi
tháo mở cái gút dây kết
mối ân hận trong tôi.
Tôi trở về Texas với sự
b́nh yên và tâm nguyện
cao cả…
Nhưng khi mùa Vu Lan về,
cầm hoa trắng trên tay,
tôi không thể ngăn được
những giọt lệ hồng phát
xuất từ trái tim tôi…
Than ôi! Khi tôi biết
nghĩ tới mẹ, biết giá
trị của trái tim bồ tát,
biết thương mẹ th́ bà đă
không c̣n nữa trên đời…
Diêu Nga
Last edited by KaaBOOM;
06-03-2009 at
11:03 PM.
|
|
Chuyện cô bé 16 tuổi - Thẩm Xuân Linh - làm cảm động cả trời đất
Ngày 24/8/1998, một đám tang vô cùng đặc biệt được tổ chức tại huyện Gia Tường, tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Người chết là một cô gái mới
16 tuổi trên là Thẩm Xuân Linh.
Nhưng cô được nhận những nghi lễ long trọng nhất của làng, những người anh trai của cô mặc tấm áo tang chỉ được mặc khi đưa tang cha đẻ. Anh trai cô quỳ rất lâu trước linh cữu em gái, người trong làng ai cũng đeo băng tang.
Nhưng không ai biết rằng,cô gái mười sáu tuổi này thực ra không hề có máu mủ ruột thịt ǵ với những người c̣n sống, cũng như với dân làng
này, thậm chí cô chỉ là một đứa con gái riêng của mẹ kế mà ngay cả tên trong sổ hộ khẩu của làng cũng không có.
Tôi là con ruột của gia đ́nh này
Tháng 6 năm 1994, mẹ của Thái Xuân Linh góa chồng, đem Xuân Linh và đứa em trai từ Long Châu Tập, huyện Phạm Trạch, tỉnh Sơn Đông (TQ) sang huyện Gia Tường với gia đ́nh mới. Bố dượng của Xuân Linh làm nghề thợ mộc, tên là Thẩm Thụ B́nh, tính t́nh hiền lành đôn hậu.
Bố dượng có cha mẹ già 70 tuổi, và bốn đứa con trai c̣n đang đi học.Trong đó anh con cả Thẩm Kiến Quốc đang học Đại học Giao thông ở Tây An. Ba cậu con trai c̣n lại học trường phổ thông trong huyện.
Gánh nặng gia đ́nh quá lớn, nhưng bố dượng cô giỏi nghề thợ mộc,trong nhà cũng chỉ chi tiêu dè sẻn, nên cuộc sống gia đ́nh cũng tạm đủ.
Khi ba mẹ con Thái Xuân Linh gia nhập đại gia đ́nh ấy, cả nhà đều vui vẻ chào đón,hay có thể bởi nhà toàn đàn ông, giờ có một cô em gái mới,
cả ông bà nội lẫn bố dượng đều rất yêu quư Xuân Linh.
Khi đó, Linh chỉ v́ bố mất, nhà nghèo khó, cô đành bỏ học ở nhà. Bố dượng dứt khoát đưa tiền cho cô đi học trở lại. Trong nhà vốn đă bốn đứa con đi học, giờ thêm Xuân Linh, gánh nặng càng lớn. Ông bố dượng chỉ có cách dành thời gian làm thêm lúc nông nhàn mới đủ cho chi tiêu trong gia đ́nh.
Xuân Linh vô cùng trân trọng cơ hội được đi học, ngay học kỳ đầu tiên quay lại trường, cô đứng thứ ba trong khối. Ngoài học tập, cô lo liệu việc nhà, lúc nào rảnh rỗi th́ giặt quần áo cho các anh, vác gỗ cho bố dượng, ông bố dượng thường khen ngợi:
-Bố thật là có phúc mới có đứa con gái ngoan ngoăn thế này.
Thời gian hạnh phúc chẳng bao lâu, đầu mùa hạ năm 1995, bố dượng cô trong lúc làm công tŕnh đă ngă từ tầng ba xuống, bị liệt giường. Cột trụ trong gia đ́nh đă gẫy,
nguồn kinh tế chính của gia đ́nh bị cắt đứt, và tiền chữa bệnh của bố dượng cô đă mang lại một khoản nợ rất lớn cho gia đ́nh.
Thật đáng tiếc, khi mẹ Xuân Linh được bác sĩ cho biết, bệnh của chồng mới sẽ không bao giờ khỏi, cả đời nằm liệt giường, mẹ cô đă rất đau khổ. Bà không thể chịu đựng nổi sự rủi ro liên tiếp từ hai đời chồng, lại biết không gánh vác được một gánh nặng quá lớn từ gia đ́nh chồng, mất hết hy vọng và niềm tin vào cuộc sống.
Bà ôm đứa con trai nhỏ ra đi, bỏ lại một nhà đầy người già, bệnh tật, trẻ con cho dù Xuân Linh năn nỉ, cầu xin mẹ như thế nào.
Thấy bố như thế, người con trai thứ hai định xin nhập ngũ, ông bố không đồng ư bởi anh thứ hai và thứ ba sắp cùng thi tốt nghiệp phổ thông,
thành tích luôn đứng đầu trường.
Người con thứ ba cũng đ̣i bỏ học, muốn đi làm để gánh vác gia đ́nh.
Vào lúc cả nhà bàn căi, Xuân Linh đề nghị cho em nghỉ học, thay mẹ chèo chống gia đ́nh này. Bố dượng cô rơi nước mắt, ngay cả ông bà nội cũng khóc. Bố dượng cô đau khổ nói:
- Xuân Linh, bố xin lỗi con! Các anh con đă học chừng đó năm rồi, giờ bỏ đi uổng phí quá, bố biết là làm thế con sẽ thiệt tḥi
Ba người anh trai đều nắm chặt tay em gái, cùng thề với bố, cho dù sau này ai thi đỗ đại học, cũng đều nhớ công người em gái.
Mẹ Xuân Linh bỏ đi, nguồn kinh tế của gia đ́nh lại mất hẳn chút hỗ trợ cuối cùng. Ông bà nội đều thở dài, bố dượng gạt nước mắt, các anh trai Xuân Linh cũng lo âu, cả nhà rơi vào t́nh trạng thấp thỏm bất an, buồn thảm. Những người làng an ủi cô bé:
- Ở đây cháu không có người thân, hay là cháu quay về nhà ông bà ở bên Phạm Trạch đi!
- Không, cháu không đi được, mẹ cháu bỏ đi rồi cháu không thể cũng bỏ đi nốt!
Xuân Linh nói với bố dượng:
- Bố ạ, mẹ con bỏ đi rồi, là mẹ con nhẫn tâm; nhưng con hứa con không bao giờ bỏ nhà đi, con sẽ ở lại đây cùng vượt qua hoạn nạn với mọi người, từ hôm nay con xin được là con đẻ của bố!
Năm đó, Xuân Linh mới 12 tuổi, đổi từ họ Thái sang họ Thẩm.
Làm đồng, việc nhà, chăm sóc người lớn, tất cả mọi việc Xuân Linh đều gánh vác, cô bé làm việc như một phụ nữ thực thụ trong một gia đ́nh nông dân, thức dậy lúc mặt trời mọc, trời tối hẳn mới nghỉ ngơi, cẩn trọng tính toán từng món một trong gia đ́nh để lo liệu qua ngày.
Xuân Linh biết, để gia cảnh đỡ khó, th́ sức khỏe của bố phải tốt lên, cho nên vào những lúc nông nhàn, cô bé không quên chăm sóc chu đáo cho bố. Mùa hè năm 1996, thời tiết nóng bức, bệnh t́nh bố dượng cô nặng lên,Xuân Linh quyết định đưa bố lên nằm viện trên thành phố Tề Ninh.
Thu xếp xong việc nhà, cô kéo bố lên thành phố chữa bệnh. Đường đất 80 km, cô kéo xe hết đúng hai ngày một đêm. Khi đến nơi, chân cô đă lở ra, vai kéo sưng u lên một cục lớn.
Để tiết kiệm tiền, Xuân Linh đă ngủ trong nhà để xe đạp của bệnh viện, người trông xe tưởng cô là ăn mày, đă mấy lần xua cô ra ngoài.
Xuân Linh đành kể hết sự t́nh, ông già trông xe cảm động quá, không chỉ cho cô mang chiếc xe kéo đặt vào tận bên trong nhà xe, c̣n kiếm cho cô một cái màn chống muỗi.
Dưới sự chăm sóc của con gái nhỏ, bệnh của bố dượng cô dần ổn định hơn, cô lại kéo bố về quê trên chiếc xe ấy.
Vừa về đến quê, là vào vụ thu hoạch lúa mạch, các anh đều đang ở trường, ông bà nội chỉ có thể giúp cô nấu cơm và bó những túm lúa, thế là hơn bảy mẫu đất lúa mạch đang chín, lại một ḿnh Xuân Linh cắt. Để kịp thu hoạch, suốt mấy ngày liên tục cô bé ngủ lại ngoài ruộng lúa, mệt tới mức không chống đỡ nổi nữa th́ nằm ngủ luôn trên lúa mạch, ngủ dậy lại cắt tiếp.
V́ quá lo lắng, lại v́ lao lực, miệng Xuân Linh nở những mụn nước nhỏ, tay chân xước máu. Thật sự cô bé đă kiệt sức, c̣n lại hai mẫu lúa mạch nữa.
Đều là lương thực gia đ́nh trông vào đó!
Cô bé bất lực đứng giữa ruộng lúa mạch khóc nức nở không thành tiếng, khóc tới mức hàng xóm chung quanh thấy thương hại quá, bèn tới
năm tay mười tay giúp cô gặt nốt mảnh ruộng.
Đợt thu hoạch khó nhọc đó đổi lại được lương thực đủ ăn cho cả gia đ́nh.
Anh thứ hai đă đỗ kết quả rất cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhờ kết quả đó, anh được tuyển vào trường đại học Đồng Tề ở tận Thượng Hải.
Cầm giấy báo nhập học của anh thứ hai, Xuân Linh chạy như bay về nhà quên hết mệt nhọc, nhảy lên vui sướng. Nh́n đứa em gái vừa bé vừa đen, người anh thứ ba là Thẩm Kiến Văn rớt nước mắt tủi thân v́ thi trượt đại học.
Thẩm Kiến Văn buồn rầu nói:
- Anh xin lỗi, em đă vất vả v́ cả gia đ́nh, mà anh lại thi trượt!
Vừa nói anh ba vừa khóc. Xuân Linh hốt hoảng nắm lấy tay anh:
- Năm nay thi trượt th́ năm sau thi tiếp, anh đừng nản chí như thế!
Thẩm Kiến Văn quyết định không thi đại học nữa, ở nhà kiếm sống giúp em gái. Xuân Linh không đồng t́nh:
- Em chịu vất vả cũng chỉ v́ muốn các anh học lên đại học mà thôi!Anh thất bại là em cũng thất bại!
Ba ngh́n Nhân dân tệ học phí là gánh nặng quá lớn với cả gia đ́nh. Vào lúc bất lực ấy, Thẩm Xuân Linh nghĩ đến chuyện đi bán máu.
Lần thứ nhất đến nơi bán máu, v́ quá nhỏ tuổi, bác sĩ không đồng ư!
Lần thứ hai, cô nói dối tuổi ḿnh, cuối cùng được bán 200 ml máu. Cầm được 400 tệ tiền bán máu, nỗi buồn bă của cô vẫn không bớt đi. V́ 400
tệ so với 3.000 tệ th́ c̣n quá ít ỏi. Như cốc nước hắt vào đống lửa, chả thấm vào đâu.
Ba ngày sau, cô quay trở lại trạm y tế. Lần này,nói kiểu ǵ bác sĩ cũng quyết không lấy máu của Xuân Linh. Quá lo lắng, cô đành quỳ xuống cầu xin bác sĩ, và kể cho ông biết lư do.
Bác sĩ trầm ngâm rất lâu, cuối cùng ông thở dài bảo:
- Thôi được, chỉ một lần này thôi nhé! Lần sau cháu đừng đến đây nữa, cháu c̣n quá nhỏ, cơ thể c̣n đang phải lớn nữa!
Ông bác sĩ chỉ rút một lượng máu rất nhỏ tượng trưng, rồi móc túi ra đưa cho cô 700 tệ, làm Xuân Linh vô cùng cảm động.
Về nhà, Xuân Linh đưa tiền cho bố dượng,bố vội hỏi tiền ở đâu ra mà nhiều thế này,cô nói dối là đi vay người ta.
Bố cô cầm tay con xem xét, lại móc từ túi cô ra hai tờ giấy bán máu.
Cả nhà cô đều kinh hăi.
Nhưng số tiền đó c̣n lâu mới đủ được, dù chỉ một nửa học phí cho người anh.
Bố dượng cô quyết định bán đi một phần mảnh đất từ ngôi nhà cũ của họ, ông bà nội cũng bán ba cây dương vốn định dành gỗ để đóng quan tài cho ông bà sau này. Khi bố dượng không đồng ư bán ba cây dương, ông bà nói:
- Máu của Xuân Linh c̣n không tiếc, chúng tôi c̣n cần quan tài để làm ǵ nữa!
Dưới sự nỗ lực của toàn gia đ́nh, tiền học cho anh hai, anh ba cuối cùng đă thu xếp xong. Để anh Thẩm Tiến Quân có thứ để lên trường, suốt mấy tối liền Xuân Linh thức khuya khâu vỏ chăn mới và giầy vải cho anh.
Vào lúc lên đường, Xuân Linh ra bến xe tiễn anh, cô nói:
- Anh ạ, nhà ḿnh tuy nghèo, nhưng khảng khái, anh phải học cho ra học,anh đừng lo lắng chuyện ở nhà, cũng đừng tự khắc nghiệt với bản thân ḿnh quá, anh cần tiền tiêu cứ viết thư về cho nhà nhé, em sẽ lo cho anh!
Thẩm Tiến Quân không nén được, ôm lấy đứa em nhỏ vào ḷng, cảm động trào nước mắt.
Có thể bỏ rơi cha, không được phép bỏ rơi em..????
Những người anh lên đường đi học rồi, Xuân Linh bắt đầu tính toán xem làm cách nào kiếm tiền để chữa bệnh cho bố, lo học phí cho các anh trai.Ban đầu,cô định theo chân các chị trong làng ra ngoài đi làm kiếm tiền,nhưng ở nhà c̣n hai người già và một người bệnh đều cần chăm sóc, cô chỉ có thể ở lại. Cân nhắc kỹ, cô quyết định trồng bông.
Trồng bông không giống như trồng những cây khác, không chỉ phí sức trồng trọt, ngay khoản phun thuốc sâu cho bông cũng rất nguy hiểm, nhưng Xuân Linh tính nhẩm ra, một năm trồng bông có thể thu lăi được 8-9 ngh́n Nhân dân tệ (16-18 triệu VND),cô không trù trừ bắt tay vào làm ngay.
Cô háo hức trồng xuống cây bông, nhưng chẳng mấy lâu,khu vực Lỗ Tây Nam (mấy huyện thuộc Sơn Đông) gặp dịch sâu xanh trên lá bông (Helicoverpa armigera) tràn tới, vụ dịch làm Xuân Linh cuống quưt,cô bé người c̣n chưa cao bằng ngọn cây bông đă cơng b́nh xịt thuốc sâu nặng hơn 20kg sau lưng đi dọc ruộng bông để xịt thuốc.
Cô nghe người ta nói, lúc chính ngọ thời tiết nóng nực nhất, là lúc trừ sâu có hiệu quả lớn nhất. Cô liền chọn lúc giữa trưa nắng to đi phun thuốc sâu, mặt trời rát bỏng trút nóng xuống cánh đồng bông hầm hập như một ḷ hấp khí nóng,làm Xuân Linh không thở nổi.Cô chỉ có thể chạy phun
một hàng rồi chạy ra hít thở không khí.Một ngày vào lúc chính ngọ,v́ thùng thuốc sâu bị ṛ chảy, cô trúng độc, ngất đi.
Người làng khiêng Xuân Linh về.Lúc tỉnh lại,cô không để ư đến sự ngăn cản của người bố nằm liệt giường, lại đ̣i chạy ra ruộng bông luôn. Năm đó, bông được mùa thu hoạch lớn, nhưng v́ thế mà giá thu mua bị d́m xuống rất thấp,và Xuân Linh vẫn không thể kiếm được khoản tiền như cô mong muốn.
Đầu óc thông minh của Xuân Linh lại suy tính, cô đang nghĩ có cách nào kiếm được tiền nhanh nhất. Lúc nông nhàn, cô đă từng theo người làng đi thu mua hoa ḥe, cành liễu (dùng như sợi bàng, sợi chiếu cói của VN), cũng từng đi bán mũ nan, đậu tương.Sau này, cô nghe người ta nói táo
Tứ Thủy ở huyện bên rất rẻ, cô lại cùng ông bác trong làng đi Tứ Thủy buôn táo.
Hàng ngày, sau bữa tối, cô kéo xe kéo lên đường, lúc trời hơi rạng th́ tới được vườn táo, chất đầy xe táo rồi quay về ngay. Đàn ông thanh niên kéo một xe, cô cũng kéo một xe. Dọc đường, người ta đều ăn táo giải khát, cô th́ chưa từng ăn một quả táo nào, ngay cả những quả dập nát
cũng giữ lại phần bố, cho ông bà ăn.
Anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa thấy đứa em 14 tuổi vất vả như thế, quá áy náy, quyết định bỏ học và cũng trốn nghĩa vụ quân sự, ở nhà kiếm sống thay em.
Xuân Linh khuyên anh thế này:
- Em hâm mộ nhất trên đời này là quân nhân, anh ở nhà rồi sau này anh sẽ ra sao? Anh cứ đi đi, em vẫn c̣n chống đỡ gia đ́nh này được.
Ngày anh tư lên đường,Xuân Linh rút từ trong túi ra một ít tiền lẻ nhàu nát dúi vào tay anh trai:
- Đây là 80 tệ, tiền em dành riêng ra, anh giữ lấy để tiêu vặt, vào bộ đội rồi anh nhớ cố gắng.
Thẩm Kiến Hoa mắt rưng rưng.
Mùa xuân năm 1997 là mùa xuân vui sướng hạnh phúc nhất của Xuân Linh. Tết năm đó, ngoài người anh thứ tư đang ở bộ đội, cả ba anh trai
đều quay về nhà ăn tết. Và ai cũng mang quà về cho cô em gái. Người anh cả là sinh viên mang tặng em một bộ quần áo mới, người anh thứ hai cũng là sinh viên tặng em một chiếc khăn màu hồng, người anh thứ ba đang ôn thi cũng mua cho em một hộp kem trang điểm.
Xuân Linh ôm tất cả quà vào ḷng vui sướng, nhảy lên cười, lúc đó cô bé quay trở lại vẻ ngây thơ con nít vốn có. Bố gọi ba đứa con trai đến bên giường:
- Các con phải báo đáp cho Linh, v́ nó đă quá khổ sở rồi. Ngày sau các con trưởng thành, các con có quyền quên bố đi, nhưng không bao giờ được phép quên Xuân Linh.
T́nh thân vĩnh viễn
Công việc nhà nông bận rộn, nhưng Xuân Linh không quên bệnh của bố dượng, hễ có hy vọng, ngại ǵ đường xa núi cao, cô đều kéo bố đi. Trời xanh không phụ người có công, bệnh của bố dượng đă đỡ hơn rất nhiều, đă có lúc ông chống được gậy đứng lên. Những người anh học hành tấn tới. Anh cả Thẩm Kiến Quốc sau khi tốt nghiệp đại học đă thi đỗ để học tiếp Thạc sĩ.
Người anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa đă được vào Đảng trong quân ngũ, được đề bạt lên làm trung đội trưởng. Tháng 9/1997, người anh thứ ba Thẩm Kiến Văn cũng thi đỗ cao đẳng, được Học viện Đông y Sơn Đông nhận vào học.
Tháng 3/1998, bà nội bỗng dưng bệnh nặng, lúc lâm chung, bà cụ nắm chặt lấy tay Xuân Linh nói: “Xuân Linh, cả đời bà chẳng có ǵ tiếc nuối, v́ đă có một đứa cháu ngoan như cháu, bà chỉ thương xót cháu thôi!” Nói rồi bà lần từ dưới gối ra một chiếc ṿng tay bằng ngọc đưa cho Xuân Linh, Xuân Linh không dám cầm. Ông nội nói: “Xuân Linh, đấy là thứ bà nội định để dành cho cháu dâu đầu, nhưng bà nội nghĩ, cái ṿng này nên để dành cho cháu, cháu hăy nhận cho bà măn nguyện đi!”. Xuân Linh nuốt nước mắt rưng rưng nhận lấy.
Sau khi bà nội mất, người anh thứ tư viết thư về, nói sẽ chuẩn bị thi vào trường quân sự, nhưng khi biết bà nội vừa mất, trong nhà đă lo liệu hết tiền, anh bèn quyết định bỏ cuộc. Xuân Linh đọc thư, lo lắng, cô liền t́m người nhờ gửi thư cho anh trai khuyên ngăn, và gửi kèm theo đó 200 tệ, để anh trai mua sách vở ôn thi. Cô nói: “Anh ạ, thi vào trường quân sự là việc lớn cả đời anh, đừng để khó khăn trước mắt làm ngăn cản việc cả đời”.
Đúng lúc đó, mẹ Xuân Linh đă bỏ đi biệt tăm tích lâu nay, bỗng gửi thư về cho cô, th́ ra mấy năm nay, mẹ cô bỏ đi rồi đă làm một tờ giấy li hôn giả mạo với bố dượng, rồi sang huyện B́nh Dương ăn ở với một ông có tiệm thực phẩm, cuộc sống khá sung túc. Mẹ cô nghe qua người khác mới biết con gái ḿnh mấy năm nay chịu cực khổ vô vàn, trong ḷng bà rất ăn năn. Mẹ cô gửi thư tới muốn bảo con gái bỏ sang huyện B́nh Dương, hứa sẽ t́m cho cô một gia đ́nh đàng hoàng để gả chồng.
Đọc lá thư của mẹ, Xuân Linh nước mắt dào dạt, rất muốn được sống một cuộc sống đơn giản vô lo của một cô con gái bên cạnh mẹ. Nhưng cô cũng không thể nào bỏ rơi gia đ́nh này, cái gia đ́nh nghèo khổ hoạn nạn, nhưng cả nhà đều chân t́nh yêu thương cô!
Bố dượng biết con gái khó xử, khuyên cô:
Xuân Linh, đi t́m mẹ con đi! Bố không trách con, cả nhà ta đă khổ, kéo theo cả đời con khổ theo th́ bố không nỡ ḷng nào!
Xuân Linh cắn chặt môi, quỳ xuống trước giường bệnh của bố:
- Bố ạ, khổ sở nữa con cũng chịu được, bố đừng đuổi con đi!
Xuân Linh nhờ người viết thư trả lời mẹ rằng, cô không muốn theo mẹ.
Một ngày tháng 9/1998, v́ muốn kiếm tiền cho anh trai thứ tư ôn thi, cô lại nghĩ đến việc đi bán máu. Sau rất nhiều lần cầu xin, cuối cùng bác sĩ
đă đồng ư, lấy 300ml máu của cô. Vốn thân thể gầy g̣ yếu ớt v́ thiếu dinh dưỡng, giờ Xuân Linh càng yếu.
Nhưng cô lấy lại tinh thần, đi ra bưu điện gửi mấy trăm tệ đó cho anh. Lúc liêu xiêu qua đường, v́ không c̣n tinh thần để ư kỹ, cô bị một xe tải lớn chở các cuộn sắt gạt ngă, bánh xe lớn nghiến qua người Xuân Linh.
Tin dữ đến, ông nội cô không chịu đựng nổi, đổ bệnh liệt giường, bố dượng Xuân Linh cũng ngất đi nhiều lần. Người anh thứ ba Thẩm Kiến Văn
là người đầu tiên biết tin này, anh chạy về nhà, chỉ c̣n biết khóc bên thi thể em.
Người anh thứ hai Thẩm Kiến Quân nhận được điện báo, suốt hai ngày đi tàu về không ăn không ngủ, khóc từ Thượng Hải về đến Sơn Đông.
Ở tít tận Tây An, người anh cả Thẩm Kiến Quốc đang học thạc sĩ được tin cũng khóc rụng rời, không thể về dự đám tang được, anh điện về nhà: “Em gái yêu quư, em dùng tấm ḷng người mẹ để gánh vác cả gia đ́nh này, dùng đôi vai yếu ớt để dựng lên một niềm hy vọng, cả gia đ́nh măi
măi yêu em.”
Vừa nhận được giấy báo nhập học của Học viện Lục quân Quế Lâm, người anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa cũng đồng thời nhận tin em chết, anh ngă ngất đi trên thao trường. Tỉnh dậy liền vội vă về quê.
Nhưng ở quê, những người chết trẻ vị thành niên không được phép tổ chức đám ma, ngay cả nghĩa trang của ḍng họ cũng không được phép vào chôn cùng.
Xuân Linh đến đây sống bốn năm, họ tên th́ đă đổi, nhưng hộ khẩu th́ không có, ngay cả tư cách là dân chúng của địa phương cũng không có, không được coi là người làng. Nhưng những người già trong làng cảm động trước cuộc đời hiếu nghĩa của Xuân Linh. Người già nói, đứa con
gái tốt đẹp thế, chết rồi th́ tại sao c̣n phải để nó phải chịu tức tưởi nữa.
Nhà văn Lưu Hồng, người đă từng đến viết bài phỏng vấn Xuân Linh hồi trước cũng đến dự tang lễ, và viết một bài ai điếu cho cô bé:
“Em, là một đóa hoa giữa thung lũng, một vệt mây ở bên trời, lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi.
Đôi vai nhỏ gánh đầy t́nh người, tâm hồn nhỏ nâng đỡ cả gia đ́nh,tuổi c̣n trẻ như thơ như họa, như tơ như khói,lại đầy gian nan khốn khó
vất vả.
Em đi rồi, nhẹ như thế, như đám mây bên trời xa, câu chuyện để lại nặng như thế, ân t́nh cao như núi Thái Sơn...”.
Những người con gái đều có những son phấn của riêng ḿnh,có lẽ Xuân Linh cả đời chưa chạm vào son phấn,nhưng cô vẫn là người con gái
đẹp nhất.
Năm 2007, Đài truyền h́nh Trung ương Trung Quốc dự định làm một bộ phim truyền h́nh 100 tập về 100 tấm gương tốt cảm động thời nay, lấy tên phim là “Câu chuyện của chúng tôi” để giáo dục thế hệ trẻ Trung Quốc, câu chuyện về Xuân Linh sẽ được dựng lại ở tập mười sáu.
|
************************************************************************************* |
TUỔI G̀A NÊN
PHIÊN PHIẾN MỌI CHUYỆN
Thân, kính chuyển đến quí vị "để tùy nghi"...suy ngẫm.
Trân trọng kính mời đọc, có hơi dài...nhưng rất đáng
đồng tiền bát gạo lắm lắm, kính thưa quí vị......./LMP.
Cám ơn "thằng Nỡm". Hăy phiên phiến...thôi với TUỔI HẠC.
LMP. Nỡm ơi..."phiên phiên" có thể là "qua loa"..."sơ sơ"....hay
"nửa chừng xuân" được không hỉ ? CẦN GIÂY PHÚT THANH
THẢN
Cuối tuần !
mời các bác "chưa già" đọc "tuổi già phiên phiến" để
không.... bị già ! thằng Nỡm........
Tuổi Già
Nên Phiên Phiến Mọi Chuyện..
Bạn tôi, có ông tự xưng là Hai Hô. Bởi răng ông hô. Ông
rất thích thú với danh xưng nầy. Ông thường nói rằng,
ngày xưa c̣n trẻ, hăng tiết vịt, ai nói ǵ, đúng hay sai,
cũng t́m lời căi lại. Bây giờ già rồi, nghe ai nói ǵ
cũng thấy xuôi tai, đúng hết. Bởi già rồi, có nhiều kinh
nghiệm, thấy được đúng-sai, có nhiều mặt khác nhau.
Bà mẹ ông đă 92 tuổi, mà thường hay nói câu: "Mai mốt
tôi già rồi th́…" Mỗi lần nghe câu đó, ông vội cắt ngang
lời mẹ, và hỏi lại: "Hơn chín mươi tuổi rồi mà chưa già,
hở mẹ ? Thế th́ bao nhiêu tuổi mới là già ?" Bà cụ chỉ
cười, không đáp lại. Vợ ông thường nháy mắt, nh́n ông
che dấu nụ cười bí mật. Người em ông nói: "Theo tôi th́
không có ai già và cũng chẳng có ai trẻ. Già hay trẻ, là
một khái niệm rất tương đối. Hồi tôi mười bốn, mười lăm
tuổi, thấy các chị hàng xóm mười bảy hay mười tám tuổi
là đă già khú đế. Già như sắp mua ḥm được rồi. Thế mà
khi tôi sáu mươi tuổi, tôi thấy các bà năm mươi là trẻ
và các bà bốn chục tuổi là bọn con nít.Thế th́ già hay
trẻ, không phải tùy theo số tuổi của họ".
Ông Hai nói, có một lúc nào đó, con người trở nên già.
Nay` nhé, mỗi khi đi ra đường, nếu chỉ thấy các bà già
nh́n ḿnh, mà các cô gái trẻ không ḍm ḿnh nữa, th́
phải hiểu là ḿnh đă già rồi. Lại nữa, mỗi sáng đứng
trước gương, thấy trán ḿnh cao hơn, tóc rụng nhiều,
đừng tưởng ḿnh trở nên thông thái, mà phải biết đó là
dấu hiệu già. Nếu ḿnh thấy mọi người dường như trẻ lại
th́ chính ḿnh già đă đi, v́ ḿnh so sánh thiên hạ với
cái bóng của ḿnh trong gương soi mỗi ngày.
Ông nói, tuổi già báo hiệu khi sinh lư bắt đầu yếu. Nhịp
độ 'gần gũi' của vợ chồng thưa dần. Và đôi khi cố gắng
làm vừa ḷng bà vợ theo định kỳ, mà không có hứng khởi.
Những khi đó, nếu bà vợ gạt ra, không cho gần gũi, th́
trong ḷng lại mừng húm, v́ có cái cớ để không làm tṛn
'bổn phận' mà không áy náy. Ông nói, bực nhất là những
lúc ḿnh đang hăng, đang nóng máu, sắp xáp chiến mà bà
vợ cứ cằn nhằn về những chuyện không đâu, như cái hàng
rào bị gió vật nghiêng, cây hoa hồng lá bị bạc mốc, con
chó bị rận bọ chét. Thế là cả cái thân già nó x́u xuống
như cọng bún thiu ! Chẳng làm ăn chi được nữa cả. Đành
bỏ cuộc vui nửa chừng. Khi c̣n trẻ, vào những lúc sắp
gay cấn như thế nầy th́ dù cho sét nổ trên đầu, cũng
không nghe, không biết !
Có người hỏi ông sao không dùng viên thuốc thần kỳ, làm
cho vợ chồng vui như thuở ba mươi. Ông nói, đừng tin mà
chết sớm, đau tim mà dùng thuốc nay` th́ lăn đùng ra mau
lắm. Hồi trước, ông cũng xin ông bác sĩ cho toa thuốc
nay`, bác sĩ ấy không chịu. Ông cũng hơi giận, nhưng bây
giờ th́ cám ơn, v́ biết được cái nguy hại của nó. Vui
chốc lát mà bỏ mạng, lăng nhách ! Theo ông th́ vợ chồng
già, ghiền cái hơi của nhau hơn là chuyện vật nhau lăn
lộn trên giường. Chỉ cần luồn tay vào áo bà vợ già mà
t́m trái mướp, cũng đủ làm cho bà ấy dzui dzồi !
Nói về cái tai điếc, ông bảo: "Có một lúc nào đó, ḿnh
nghe nhạc, cứ tưởng là các anh chị ca sĩ dạo nay` không
c̣n hát hay như ngày xưa. Không phải vậy đâu ! Thời nào
cũng có ca sĩ giọng hay. Nghe không hay v́ cái tai ḿnh
đă nặng, lăng. Rồi cứ tưởng nhạc dở. Đó là dấu hiệu già.
Nhất là khi nghe truyền thanh, truyền h́nh th́ con cái,
hàng xóm, cứ than phiền mở âm thanh quá lớn. Theo ḿnh,
âm thanh như vậy chỉ vừa đủ nghe, mà họ bảo oan cho ḿnh
là quá lớn".
Ông Hai nói với một bạn già rằng, khi già, lăng tai,
điếc tai cũng có cái lợi lớn. Là khi nào vợ nói lời êm
ái, dịu dàng, yêu thương, th́ nghe cho sướng tai. Khi
nào bà trở chứng trách móc, chê bai, than văn, nói nặng
lời, th́ cứ nhè-nhẹ gỡ cái máy trợ thính ra, chỉ thấy bà
nhóp nhép cái miệng, trông tức cười lắm ! Không nghe,
th́ không bực ḿnh, không giận hờn, mà c̣n cười, đôi khi
nụ cười rất rạng rỡ, cười rất dễ thương nữa. Bà vợ nói
như gió vào pḥng trống, thấy ông chồng không giận, mà
c̣n cười vui, th́ đành im miệng cho đỡ tốn hơi. Và đôi
khi c̣n thương thêm, v́ tưởng ông chồng khéo nhịn.
Nhưng một ông bạn khác, nói rằng, khi bà vợ trách móc và
thở than th́ để bà ấy nói, cho xả ra, nhẹ bớt bực tức
trong ḷng. Bởi vậy, mỗi khi vợ ông than văn, trách móc
th́ ông mừng và lắng nghe. Nếu bà ngưng nói, th́ hỏi
rằng em có ǵ cần nói thêm, than văn thêm không, hăy nói
cho hết đi, anh nghe đây. Thế là bà dịu xuống, và bà cảm
thấy hơi quê quê, nên thôi.
Ông Hai nói, khi già, mắt yếu, cầm cuốn sách lên, là móc
túi t́m cái kiếng. Không có kiếng th́ đành chịu thua.
Khi đó, ḿnh ít đọc sách hơn ngày xưa. Rất nhiều bạn ông
than phiền rằng, dạo nay`, sách vở, báo chí họ in chữ
nhỏ hơn, khó đọc. Không phải đâu ! Mắt ḿnh mờ, kém, chứ
không phải chữ in nhỏ lại. Mấy anh trẻ hỏi ông có bực
minh` v́ mắt kém không, ông Hai nói rằng, việc chi mà
bực ? Phải mừng chứ đừng bực. Mừng và cám ơn khoa học
tiến bộ, giúp cho ḿnh c̣n thấy rơ hơn, nghe rơ hơn, mà
nếu ḿnh sống mấy trăm năm trước, th́ đă mù loà, và điếc
đặc rồi. Dù cho nghe ít, thấy không rơ hoàn toàn, nhưng
có thấy, có nghe , đă là quá quư rồi. Tuổi đă cao, mà
c̣n thấy được người thương yêu, con cháu, bạn bè. C̣n
xem truyền h́nh, phim truyện, th́ đă nhận được rất nhiều
ân phước của trời ban cho. Phải biết cảm nhận và cám ơn
Trời !
Bây giờ, đi đâu xa ông cũng ngại. Đi du lịch, điều nghĩ
đến trước tiên của nhiều người già như ông, không phải
cảnh đẹp, điều hay, cái lạ, mà nghĩ đến cái cầu tiểu.
Không biết nơi đó có hay không (?) Cứ vào quán xá, hội
trường, th́ có thói quen, trước tiên là xem cầu tiểu nằm
đâu. Quán nào mà không có cầu tiểu, th́ đừng ḥng có
nhiều ông bà già bước vào. Ông rất sợ mai đây xui xẻo,
người ta tôn ông lên làm lănh tụ. V́ thấy mấy ông lănh
tụ đứng đọc diễn văn, họp báo, duyệt binh, diễn hành,
đứng hàng giờ, phải nín tè, khó chịu, mệt và khổ lắm.
Ông cũng rất ngại ngủ nhà lạ, cứ nửa đêm, nhiều lần ṃ
mẫm trong bóng tối dậy đi tiểu. Xối nước ào ào làm người
khác mất ngủ. Chưa kể lạ nhà, đêm tối, lạc đường mở lầm
cửa pḥng vợ, con người ta, th́ cũng bẽ bàng !
Một lần,bà vợ đè đầu ông xuống mà nhuộm tóc cho ông. Mấy
hôm sau, lên xe công cộng, ngồi vào ghế dành cho người
cao niên. Ông thấy có một 'lăo trượng' đứng nh́n ông
chằm chằm như ngầm hỏi, sao không nhường ghế ngồi cho
người già cả. Ông đoán chắc, chín mươi phần là 'lăo
trượng' kia c̣n nhỏ tuổi hơn ông. Ông cứ ngồi ĺ, làm lơ.
Nhưng khi thấy hành khách chung quanh nh́n, như thúc dục,
như nhắn nhủ bằng ánh mắt khó chịu, th́ ông nhột quá,
đứng dậy nhường ghế cho lăo trượng kia. Ông nghĩ, không
lẽ phải thét lên là tôi c̣n già hơn lăo, và không lẽ
phải móc căn cước ra mà chứng minh ? Thôi th́ đứng dậy,
cho bớt nhột và ngượng ngùng. Rồi tự an ủi rằng, đứng
cũng là một cách tập thể dục tốt.
Khi có ai hỏi tuổi, ông Hai Hô cũng tự cộng thêm gần
chục năm. Thế là thiên hạ rối rít khen trẻ, xít xoa, hỏi
làm sao mà giữ được trẻ trung như thế. Ông cười, nói đùa
rằng, cứ theo đúng lời dạy vàng ngọc của người xưa để
lại, là 'đêm bảy, ngày ba' cho khí huyết lưu thông, điều
hoà, th́ cơ thể trẻ trung măi. Ông nói rằng, nếu có khai
trụt đi năm ba tuổi, cũng chẳng có lợi ích ǵ, v́ ḿnh
đâu có toan tính chinh phục, tán tỉnh ai. Khai trụt tuổi,
đôi khi người ta c̣n chê, là trông già trước tuổi.
Lại nữa, phong tục của ḿnh là kính trọng người lớn tuổi.
Nhưng các bà, các cô th́ khi nào cũng dấu tuổi, cứ 18
tuổi th́ khai là 16, khi 20 khai là 18, và lúc 23 khai
là 20. Cứ khai trụt vài ba tuổi, và cảm thấy sướng khi
được người khác tin. Khi phải đoán tuổi phái nữ, ông
thường rộng răi hạ xuống cho các bà, các cô từ năm đến
bảy tuổi, để họ sướng, mà ông không mất chi cả, cũng là
làm một điều thiện nho nhỏ trong ngày, làm cho người
khác vui, yêu đời hơn.
Dạo sau nay`, khi ông ăn uống, thường thức ăn bị đổ vung
văi. Nhiều lần ông tự bảo là cẩn thận. Nhưng h́nh như
cái tay nó không hoàn toàn theo mệnh lệnh của cái đầu
nữa. Đưa cơm vào miệng không gọn gàng, cứ rớt ra vài
chút. Đôi khi tay run mà ông không biết. Ông cho đó là
dấu hiệu của tuổi già. Nhiều lần bà vợ ông nhăn nhó, la
nạt v́ làm đổ thức ăn. Một lần ông nhớ lại câu chuyện
đứa bé đẽo cái chén gỗ, cha mẹ hỏi đẽo làm ǵ, nó nói là
để sau nay` cho cha mẹ ăn, như cha mẹ đă cho ông nội ăn
chén gỗ. Ông nhỏ nhẹ nói với vợ rằng, nhờ bà đẽo cho ông
một cái chén gỗ, rồi mỗi bữa dọn cho ông ăn sau viả hè,
bên thềm. Nghe thế, bàvợ nh́n ông một lúc lâu, rồi rưng
rưng nước mắt.Từ đó, bà hết cằn nhằn khi ông làm đổ thức
ăn. Ông hay quên, đôi khi đi xuống nhà kho mà ngẩn ngơ
không biết định xuống để làm ǵ (?) Quên trước, quên sau.
Một bạn già của ông nói, nếu 'cái đó' mà ông Trời không
bắt dính chặt vào người th́ có khối ông già để quên trên
xe buưt, trên tàu điện, ngoài công viên; và khi cần đi
tiểu th́ chạy quanh, quưnh lên mà t́m không ra ! C̣n
triệu chứng khác nữa, là làm biếng tắm, đôi khi hai ba
ngày ông chưa tắm. Cứ nghĩ là có làm chi dơ đâu mà phải
tắm. Nhưng rồi nhận ra th́ tuổi ǵa` sợ lạnh, nhạy cảm
với cái lạnh, nên ngại tắm. V́ thế có nhiều cụ già có
mùi, họ đâu biết. Ông phải rán tập thói quen, nóng lạnh
chi cũng ráng tắm mỗi ngày một lần, ngoại trừ trường hợp
đặc biệt.
Bà mẹ ông 92 tuổi, đi ăn tiệm, cắn càng cua-rang-muối
nghe rau ráu. Thực khách trong tiệm tṛn mắt ra mà nh́n.
C̣n ông th́ ngay cả bánh ḿ mềm của Mỹ cũng không dám
cắn, dùng tay xé nhỏ ra rồi bỏ vào miệng. Bà mẹ ông ăn
uống không kiêng cữ chi cả. Thịt heo quay, vịt quay, cá
chiên, gà chiên, bún ḅ gị heo, phở, nước béo, các thứ
độc địa đều ăn tuốt.Thế mà bà không cao mỡ, không cao
máu, dù thân thể tṛn quay. Cái đó cũng nhờ trời cho.
Nhiều bác sĩ cũng khuyên bà, cứ ăn uống thả dàn, cho
sướng cái miệng, đừng kiêng cữ làm chi nữa khi ở cái
tuổi nay`.
Nhiều ông bạn ông kiêng khem kỹ lắm, kiêng đủ thứ. Họ
xem ba thứ sau đây ngang hàng với thuốc độc: ngọt, mặn
và béo. Họ ăn lạt, không dám ăn đường, ăn béo.Thấy đồ
chiên, là họ đă tái mặt. Họ ăn măi quen miệng, và thấy
các thứ thức ăn không mùi, không vị kia cũng ngon. Bởi
khi đói th́ cơm thiu, cơm cháy cũng thành ngon. Có kẻ
bảo, uổng quá, phí thức ngon của trời cho. Nhưng những
người kiêng cữ nay` nói rằng, không tội chi đem chất độc
vào người, rồi bệnh hoạn, hối không kịp !
Một ông bạn cho biết rằng, theo nghiên cứu của đại học
Rockefeller th́ có ba điều kiện để cho người già khỏe
mạnh và ít bệnh là: 1) ăn bằng một nửa của bữa ăn bây
giờ, 2) thể dục thường xuyên, và 3) làm t́nh đều đều.
Ông không tin và cho rằng, cái đó chỉ đúng cho người Mỹ
mà thôi. Mỗi bữa, họ ăn miếng thịt to bằng bàn tay, một
bữa ăn của họ thi` ḿnh có thể ăn ba bốn ngày mà chưa
hết. Nếu ḿnh chỉ ăn bằng một nửa của bây giờ th́ sẽ suy
dinh dưỡng, sớm bi đau ốm mà chết. C̣n chuyện thể dục
thường xuyên th́ đúng trăm phần trăm.
Phần làm t́nh đều đều, có lẽ không ai chắc, vấn đề là
c̣n làm được hay không, mà c̣n đ̣i đều đều. Ḿnh cứ ăn
b́nh thường, đừng ăn quá no, cũng đừng ăn đói. Cứ theo
cái đạo trung dung của người xưa đă bày ra từ mấy trăm
năm nay. Rượu chè, nếu uống được th́ uống vừa vừa, cũng
tốt cho sức khoẻ. Đừng say sưa là được. Lâu lâu cũng
ráng vui vợ, vui chồng cho khỏi lạt lẽo. Ông Hai đă chữa
bệnh biếng ăn cho nhiều bạn bè rất công hiệu. Đó là đừng
ăn vặt, và chờ cho khi thật đói mới ăn, chưa đói ră th́
chưa ăn. Như vậy th́ ăn ǵ cũng thấy ngon.
Ông có quan niệm phóng khoáng hơn về sự sống và cái chết.
Ông cho rằng, chết là một tiến tŕnh của đời sống, hợp
với luật thiên nhiên của tạo hóa. Sợ chết là vô lư.
Không ai tránh khỏi cái chết, không sớm th́ muộn. Ai
cũng sẽ chết cả. Ngay cả Phật, Chúa, Thần thánh cũng
phải chết, huống chi ḿnh là người trần mắt thịt. Chúa
Giê-Su chết lúc mới 33 tuổi. Phật cũng chết, thọ không
bằng các ông, các bà cụ bây giờ.
Cứ thử nghĩ, nếu già mà không chết th́ bây giờ trên thế
giới có đến hơn chín mươi phần trăm cụ già, cụ nào cũng
mấy trăm tuổi, mấy ngàn tuổi, ho hen, run rẩy, chậm chạp.
Lấy ai làm lao động mà nuôi các cụ ? Nhân loại sẽ đói
cho vêu mỏ ra. Già th́ phải chết để cho thế giới dược
trẻ trung hoá. Khi nào anh chị nghe tin một người già
chết mà ḷng không buồn, không thương tiếc, th́ anh chị
được giác ngộ rồi đó. Có chi mà buồn ? Nếu người chết
không để lại một gánh nặng gia đ́nh, một đàn con dại cần
nuôi dưỡng, dạy dỗ, một bà vợ chân yếu tay mềm, th́ mừng
cho người ta thoát được cái hệ lụy của trần gian. Khỏi
lo công ăn việc làm, khỏi lo nhà cửa, khỏi lo thương
ghét, ghen tuông, giận hờn, khỏi lo khai thuế cho đúng
hạn kỳ. Khoẻ rù ru !
Nếu người chết đă cao tuổi, trong nhiều năm nằm một chỗ,
không nói năng, bại liệt, ăn bằng cách bơm qua ống nối
với bao tử, nghe họ chết mà ḿnh khóc lóc, tiếc thương,
bi ai, th́ hoá ra là không biết điều. Muốn người ta bị
kéo dài thêm cái cực h́nh đó lâu hơn nữa, rồi mới được
chết sao ?. Nhiều khi, con cháu mừng cho thân nhân họ
được chết, mà ḿnh th́ sụt sùi thương tiếc.
Ông thường nói, trong tuổi già, sức khoẻ là quư nhất.
Nhưng nếu ai đó có sức khoẻ tốt, không hề đau ốm, th́
cũng là một sự nhàm chán. Họ đâu biết họ đang có cái quư
báu nhất trong đời. Lâu lâu phải đau vài trận để nhắc
nhở, và nhớ rằng, không ốm đau là sung sướng, là hạnh
phúc lắm lắm. Làm sao bọn trẻ, và những người khoẻ mạnh
biết được cái hạnh phúc, cái sung sướng của người già,
khi buổi sáng ngủ dậy, mà thân thể không đau rêm, nhức
nhối ?
Cũng như nếu người ta chưa sống dưới chế độ kềm kẹp, hà
khắc th́ làm sao biết được nỗi sung sướng khi được đặt
chân lên miền đất tự do ? Nên quan niệm rằng, với sức
khoẻ nào cũng tốt cả, đừng so sánh với trường hợp tốt
hơn. Cứ vui với cái sức khỏe mà ḿnh đang có. Được khoẻ
nhiều th́ sướng nhiều, khoẻ ít cũng sướng hơn, v́ chưa
đến nỗi tệ hại lắm. Nhớ đi khám bác sĩ đều đều, để khám
phá ra bệnh, kịp thời chạy chữa. Một người bạn ông cho
biết, không dám đi khám bệnh thường niên, v́ sợ 'bói ra
ma, quét nhà ra rác'. Thế nào bác sĩ cũng t́m ra bệnh
nay`, bệnh nọ trong cơ thể và thêm lo. Cứ để thế, rồi
khi bệnh nặng th́ chết. Bà vợ ông nay` khổ sở lắm, nhưng
không thuyết phục ông được. Ông c̣n nói, bác sĩ thường
cho uống thuốc chữa bệnh nay`, th́ sinh ra thêm bệnh
khác nữa. Hoặc bác sĩ chẩn đoán sai bệnh là thường. Có
người đọc báo cáo y khoa, cho biết trên nước Mỹ, mỗi năm
có đến hai trăm ngàn người chết, hoặc thương tật v́ bác
sĩ kém hiểu biết, hoặc sơ suất gây ra.
Theo ông Hai Hô th́ đừng sợ. V́ bác sĩ giỏi nhiều hơn
bác sĩ dở, và bác sĩ có lương tâm nhiều hơn bác sĩ thiếu
lương tâm. Đừng v́ một số trường hợp xấu mà sợ đi khám
bệnh. Khám bệnh để biết trước mà đề pḥng, để chữa trị
khi bệnh mới chớm, c̣n kịp, chữa trị dễ dàng hơn. Để ung
thư ăn tràn lan ra rồi th́ chỉ có phép lạ mới cứu được.
Người ta, có thể mạnh khỏe cho đến khi chết. Đó là
trường hợp hiếm hoi. Nhưng đau yếu trong tuổi già là
thường, không đau yếu là bất thường. Có một người than
rằng, cứ đi vào, đi ra trong nhà hoài, chán quá.
Ông Hai bảo rằng, được đi vào đi ra như thế là sướng lắm
rồi, sao mà chán, v́ có nhiều người khác mong được đứng
dậy đi vài bước, mà không làm được, v́ bệnh. Nhưng theo
ông, th́ cái người nằm liệt trên giường, cũng t́m được
cái thú vui riêng, khi nghe nhạc, nằm mơ mộng, nghĩ đến
các kỷ niệm thời c̣n vàng son, nhớ đến những tội lỗi nho
nhỏ mà họ đă phạm một cách cố ư và thích thú.
Ông HaiHô tập thể dục đều đặn.Ông nói không ai chối bỏ
được ích lợi của thể dục,dù già dù trẻ.Không bao giờ trễ
để bắt đầu tập thể dục.Không thể dục th́ tấm thân nhăo
nhẹt ra,rất dễ làm mồi cho bệnh hoạn.Đi bộ trong tuổi
già là tốt nhất.C̣n khoẻ th́ đi nhanh,yếu th́ đi chậm
hơn,yến hơn nữa th́ chống gậy mà đi.Có vận động là
tốt.Đi bộ,xương đỡ rỗng,đỡ găy tay chân khi vấpté.Đi bộ
cũng làm cho mặt mày trẻ ra,lưng đỡ c̣ng, thân thể đỡ
đau đớn, mệt mỏi. Đi bộ cũng vui, nhất là đi với vợ, với
chồng, nói đủ thứ chuyện vui buồn.
Nhưng khi bàvợ bắt đầu cằnnhằn v́ những chuyện không
đâu,th́ phải giả vờ chạy,để bà lại phiá sau,cho bà nói
với cột đèn,cằn nhằn với cây cỏ.Không có vợ đi cùng th́
đi với bà cụ hàngxóm cũng vui.Bà sẽ không baogiờ dám cằn
nhằn ông v́ những chuyện không đâu.Bà sẽ lịch sự hơn.Đi
với bà hàng xóm,ông bảo,đừng sợ thiên hạhiểu lầm,cũng
đừng sợ chính bà ấy hiểu lầm.Không hiểu lầm th́ tốt.Hiểu
lầmth́ càng tốt hơn,v́ làm cho bàấy vui,làm bà nghĩ
làc̣n sánggiá,c̣n cóngười ngưỡng mộ đến cái nhansắc
mùathu của bà.Bà sẽ yêu đời hơn,sẽ ăn ngon,ngủ được,thế
th́ ông cũng đă làm được một điều thiện nho nhỏ.Ông
nói,ông được nghe chuyện một bà cụ 88 tuổi, bà nói
rằng,phải đi bộ,phải tập thể dục để chống lại bệnh
hoạn.Mỗi ngày bà đi bộ hơn một giờ.Bànói rằng:'Ḿnh phải
biết tự thương ḿnh.Con cái có thương ḿnh,chúng có thể
cho tiền bạc,quà cáp,chứ không cho ḿnh sứckhỏe
được.Ḿnh phải tự lo lấyđể mà sống cho vui,sống cho
có..chất lượng.'
Ông nói rằng, thể dục làm tăng tuổi thọ, chứ không làm
giảm. Ngoại trừ ham tập, tập quá sức th́ lăn kềnh ra mà
chết, mau lắm. Bơi lội là tốt nhất, vận động đủ các thứ
bắp thịt. Nhưng tuổi già, thường sợ nước, sợ lạnh. Cái
ǵ sợ th́ không nên làm, hại cho sức khoẻ, hại thần
kinh.
Mỗi lần nghe có người than là mất ngủ, ông thường nói
say sưa về bệnh nầy.Theo ông th́ những người nầy, đă ngủ
đủ, ngủ thừa, nên không ngủ thêm được, mà tưởng là mất
ngủ.V́ ban ngày, họ cứ thấy mệt, mắt ríu lại, là ngủ
những giấc ngắn. Nên biết, ngủ một giấc chừng 15 phút
lúc ban ngày, có thể tương đương với một giấc ngủ 1 hay
2 giờ ban đêm. Mỗi đêm, người b́nh thường, chỉ cần ngủ
ngon chừng 3 hay 4 giờ là đủ mạnh như gấu bắc cực. Nếu
không ngủ ngày th́ đêm về ngủ dễ lắm. Không phải tuổi
già là mất ngủ, bằng chứng cho thấy chó mèo già ngủ li
b́, ngủ ngày, ngủ đêm, ngủ liên miên. Người già dư th́
giờ, ban ngày ngủ rồi, th́ ban khó ngủ là chuyện thường.
Ông thường nói rằng, đừng sợ mất ngủ. Khi không ngủ được
th́ dậy đọc sách,viết thư, làm thơ, xem truyền h́nh, gơ
máy vi tính, đọc thư bạn bè,hăy tận hưởng cái thời gian
quư báu đang có.Rồi chờ cho thật buồn ngủ, không thức
nổi nữa th́ vào giường nằm, sẽ ngủ được ngay, và ngủ một
giấc ngon lành cho đến sáng. Đừng ép giấc ngủ, ép giấc
ngủ sẽ khó ngủ hơn. Cũng đừng uống thuốc ngủ. Đại kỵ.
Uống thuốc ngủ nhiều, làm hư hại hệ thống thần kinh.
Đừng nằm nhắm mắt mà đếm cừu, nếu phải đếm th́ đếm những
người t́nh cũ.Mau ngủ hơn. Nếu đời chỉ có một hai người
t́nh thôi th́ đừng đếm một hai, một hai, không có lợi.
Hoặc nằm mà hát trong trí những bài ca du dương, đẹp,
gợi nhiều kỷ niệm êm ái, thân thương.
Bà chị ông, cứ than phiền là mất ngủ, nhưng khi đi chơi,
cứ leo lên xe th́ quẹo đầu ngáy kḥ kḥ, ngủ suốt buổi,
suốt ngày, ngủ mà quên xem phong cảnh. Ngủ như thế th́
no rồi, dư rồi, nên khi đến khách sạn th́ làm sao mà ngủ
thêm được nữa. Bà chị nói, đi chơi xa sợ mất ngủ. Bà ấy
thực sự ngủ nhiều hơn ai cả, mà bà tưởng là mất ngủ. Một
chị khác than là mất ngủ kinh niên, ghé nhà ông chơi.
Ông nói là sẽ chữa bênh mất ngủ cho chị. Ông dẫn chị kia
đi chơi, suốt ngày lội bộ, chị vừa đi vừa ngủ gật, ông
không cho ngủ. Ông nhờ hết việc nay` qua việc nọ, không
để chị có th́ giờ mà ngủ gật. Đêm không cho đi ngủ sớm.
Mới mười giờ đêm, mệt quá, chị năn nỉ xin đi nằm, và
đánh một giấc ngon lành dài đến sáng hôm sau.
Trong mấy hôm liên tiếp, đêm nào chị cũng ngủ li b́, ngủ
ngon, không cần thuốc thang chi cả. Ông truyền bí quyết
là không ngủ ngày, mệt mấy cũng không ngủ, ban đêm đừng
đi ngủ sớm, phải chờ cho mắt ríu lại, mở không ra, mới
đi ngủ, th́ ngủ ngon !
Nhiều người già tự đặt cho họ một kỷ luật để sống. Theo
ông th́ có kỷ luật cũng tốt, mà không kỷ luật lại càng
khỏe hơn. Nhiều người tính t́nh nghiêm khắc. Mọi sự đều
phải răm rắp đúng như quy định mới chịu. Tội chi vậy,
nếu không răm rắp mà không chết ai, hại ai, th́ răm rắp
làm chi cho khổ ḿnh, khổ người ? Nên dễ dăi với mọi sự,
dễ dăi với chính bản thân ḿnh, kẻo tội nghiệp nó. Khắc
kỷ cũng là điều hay. Nhưng tội ǵ mà tự khắt khe với
chính ḿnh, người khác không khắt khe th́ thôi. Nên cứ
xem mọi sự như tṛ chơi. Chơi vui nhiều th́ tốt, vui ít
cũng tốt luôn. Ông không mong cái tuyệt đối, hoàn hảo.
Trong một cuộc chơi, ông không hy vọng được tất cả mọi
người tham gia, có ít vui ít, có nhiều vui nhiều. Hai ba
chục người cũng vui, mà năm bảy bạn bè cũng vui luôn.
Nếu hụt một cuộc chơi, một cuộc gặp gỡ, ông cũng không
tiếc, chẳng sao cả, ông về nhà mở nhạc, mở TV ra mà
thưởng thức. Ông nghĩ, được thêm một dịp nghỉ ngơi, yên
tĩnh. Có lần đi trễ máy bay ? Ông b́nh tĩnh xin đi
chuyến sau mà không được. Ông cũng cười, không bực ḿnh,
quay về nhà, pha một b́nh trà, đem một tập thơ ra mà
ngâm vịnh, nằm ngửa mà thưởng thức cuộc tranh tài thể
thao. Ông nói, đôi khi nhờ trễ một chuyến may' bay mà
sống sót nếu máy bay rớt. Chiều ra ngoài quán uống cá
phê xem sinh hoạt phố phường. Nói chuyện tào lao với chủ
quán, la` dzui !
Ông không bao giờ tranh luận gay gắt với ai. Ông nói,
tranh luận làm chi cho mệt, rồi giận nhau ? Trong tuổi
già, khi có cuộc tranh luận th́ tránh là tốt nhất. Nếu
không tránh được th́ chịu thua đi, thắng làm chi, để cho
đời ngắn lại ? Thắng tranh luận, làm thiên hạ ghét, làm
mất ḷng bạn, làm người bị thua tứcgiận và nóng mặt,
không ưa ḿnh. Không ai ghét người thua trong cuộc tranh
luận. Người thắng cuộc,dễ bị ghét hơn. Thử đánh một ván
cờ xem, nhường cho đối phương thắng, làm họ vui hơn,
không chừng ḿnh đưọc đăi đằng hậu hỉ hơn.
Đến nhà người ta, mà căi nhau, tranh thắng, làm họ mất
mặt với vợ con, với bạn bè, th́ đừng mong chi được tiếp
đăi thắm thiết. Khi thua, ḿnh không thiệt tḥi, mất mát
chi cả, mà lại được thương men', tại sao không chọn t́nh
thương, mà chọn cái bị ghét. Thắng tranh luận, cũng chưa
chắc ḿnh đă giỏi hơn người, mà giỏi hơn để làm chi ? Và
cũng chưa chắc ngựi ta đă chịu cái lư của ḿnh là đúng.
Trong t́nh vợ chồng cũng vậy, nhiều ông nhiều bà tranh
hơn thua từng ly, từng tí, căi vả nhau tưng bừng về
những điều không ích lợi chi cho ai cả. Rồi giận nhau,
nói nặng nhau, làm nhau đau đớn v́ lời nói thiếu tử tế,
thiếu lịch sự. Có ích lợi ǵ đâu.Tranh nhau thắng thua,
làm sứt mẻ hạnh phúc gia đ́nh, làm mất đi th́ giờ quư
báu bên nhau, làm không khí gia đ́nh nặng nề. Đừng bao
giờ nói là phải làm cho ra lẽ, không th́ hoá 'lừng'. Hăy
cứ để cho chồng ḿnh, vợ ḿnh 'lừng' đi, cho họ sướng.
Tại sao đi ra ngoài, không dám 'lừng' với thiên hạ, mà
về nhà lại 'lừng' nhau làm chi cho mất vui.
Ông thường nói, cứ chịu thua đi là khoẻ nhất. Ông đă
thua th́ không việc chi mà ai đó gây hấn thêm. Đúng hay
sai, ông tự biết. Không cần tranh luận nhiều. Có tranh
luận th́ cũng chưa chắc đă thuyết phục được đối phương
mà không gây mất mát. Mỗi lần phải tranh luận với ai th́
ông nhớ lại chuyện ông Pol Pot. Ông nay` đă giết chết
hơn hai triệu dân vô tội, tức khoảng một phần ba dân số
Kampuchia của ông thời đó. Thế mà cuối đời, khi sắp
chết, ông Pol Pot nói với một phóng viên Tây phương
rằng, những điều ông đă làm là lợi ích cho dân tộc của
ông. Nhớ chuyện đó, làm ông đỡ ngứa miệng xen vào những
cuộc tranh luận.
Khi có ai chê bai ông, ông chẳng bực ḿnh, không giận
hờn mà cứ cười, và xem như không. Ông tự nhủ, biết đâu
ông cũng đáng chê, đáng trách. Nghe thiên hạ chê, để mà
sửa ḿnh, biết ḿnh c̣n cái chưa hay, sai sót. Không
phải ông là kẻ mặt dày không biết xấu hổ, nhưng thiên hạ
chê mà không phản ứng, th́ như gió qua truông. Có một
ông khác, bị vợ chê bai hoài, chê đủ thứ. Ông nầy chỉ
cười mà nói với bà vợ rằng, ông không ngờ bà xui xẻo đến
thế, lấy phải một thằng chồng tệ hại như vậy, tội nghiệp
cho bà quá. Bà vợ nghe mà chột dạ, và biết đă ăn nói quá
trớn.
Khi nghe ai khoe khoang, ông cũng không bắt bẻ, không
lật mặt thật của họ ra, sợ làm cho họ xấu hổ, bẽ bàng.
Ông cứ giả vờ tin, để mà đăi họ vài phút vui sướng, cũng
là làm được một việc thiện nho nhỏ. Ông không mất ǵ, và
chẳng thiệt hại cho ai mà cuộc đời nay` thêm vui, thêm
tử tế. Bởi nghĩ thế mà ông làm.
Ông Hai Hô quan niệm rằng, trong tuổi già, có hoài bảo
th́ cũng tốt, mà không có hoài bảo chi cả, th́ tốt hơn,
và khôn ngoan hơn. Khi trẻ, nhiều th́ giờ, nhiều năng
lực mà chưa có hoài băo nào làm xong th́ khi già rồi,
mong chi đạt được. Tội chi đeo vào thân cái hoài băo cho
khổ. Già rồi, đừng xem cái ǵ là quan trọng cả. Từ danh
vọng, tiền tài, t́nh yêu. Ngay cả cái mạng sống của
ḿnh, cũng đừng xem là quá trọng. Có lần, ông đến thăm
một nhà văn đang nằm thoi thóp, miệng ngậm một cái que
gỗ có thấm nước cho đỡ khát, sắp chết v́ ung thư. Ông
nhà văn c̣n thao thức v́ một tác phẩm để đời chưa khởi
đầu được. Chết chưa an ḷng. Ông nói: "Thôi bác ơi,
chuyện ǵ ḿnh chưa làm được, th́ thế nào con cháu ḿnh
sau nay` cũng làm. Yên tâm mà dưỡng bệnh đi".
Ông Hai Hô cho rằng, cứ năm ba ông bà bạn già gặp nhau,
uống vài ly trà, cà phê, mà nói chuyện nhảm cũng là một
thứ hạnh phúc trong đời. Ông nói, dù đến để nghe thằng
bạn già nó chửi ḿnh, cũng cứ dzui, được người ta chửi,
tức c̣n có người để ư đến ḿnh, c̣n hơn là không ai
khen, ai chửi cả. Những dịp ra mắt thơ, ra mắt sách, ông
thường tham gia cho cuộc họp thêm xôm tụ. Cho tác giả
sướng. Ông khoái các buổi ca nhạc cây nhà lá vườn, tài
tử. Nó cũng có những cái hay của nó.
Những buổi họp mặt anh em bạn cũ, ông không bao giờ bỏ
qua, ông nói là không tham dự th́ uổng lắm. Ông cho
rằng, tuổi già mà c̣n gặp lại được bạn xưa,th́ không c̣n
ǵ quư báu hơn. Nằm nhà xem sách, xem truyền h́nh, đá
banh, đâu vui bằng gặp bạn cũ. Gặp dịp vui th́ cứ vui
kẻo uổng, biết ḿnh c̣n sống được bao lâu nữa mà măi phí
ngày giờ chạy theo lợi lộc. Mỗi khi có ai mời đi đám
cưới, tiệc tùng, ông đến đúng giờ, mà thiên hạ tà tà đến
trễ, ông cũng không bực ḿnh. Bởi người ta quen giờ cao
su rồi. Họ có cả trăm ngàn lư do để biện minh. Ông có
đến sớm, th́ cũng có cái lợi khác, được nói chuyện, gặp
gỡ, tâm sự tào lao với những bạn bè mà từ lâu ít có dịp
gặp nhau. Cũng vui và quư. Dễ chi có cơ hội thuận tiện
để gặp nhau. Đến khi dọn thức ăn ra, không c̣n cơ hội để
nói chuyện nữa v́ ai nấy lo gắp, lo nhai... không rảnh
mà nói chuyện. Khi ăn xong th́ bạn bè vội vă ra về v́
đường xa, v́ đêm khuya, v́ mệt nhọc. Bởi vậy, ông cứ vui
với cái bê bối của thiên hạ, và bằng ḷng với câu 'Không
ăn đậu là không phải Mễ, không đi trễ là không phải Việt
Nam.' Ông Tư Hô thường nói, tuổi già, cứ phiên phiến với
mọi sự cho khoẻ, cho sướng cái thân già của ḿnh./.
|
http://www.chipcoiblog.com/chuyen-co-be-16-tuoi-lam-cam-dong-ca-dat-troi/ |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|