01 |
|
Thâu lượm trên internet |
|
8 Lời nói dối trong đời
của mẹ (rất nên đọc)
Thuở nhỏ,
gia đ́nh cậu bé rất nghèo, tới bữa, chẳng
mấy khi có đủ cơm ăn, mẹ liền lấy cơm ở
trong chén ḿnh chia đều cho các con. Mẹ bảo:
Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói!——>Mẹ
nói câu nói dối đầu tiên!
Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại
tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến
những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con
ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng
rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại
ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm
những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé
xót xa, liền gắp miếng cá trong bát ḿnh
sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp
trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai,
con ăn đi, mẹ không thích ăn cá.——>
Mẹ nói câu
nói dối thứ hai.
Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé
và anh chị, Vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp
tác xă nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi
mà dán vào mỗi tối, để kiếm thêm chút tiền
chi tiêu cho gia đ́nh. Một buổi tối mùa đông,
nửa đêm cậu bé tỉnh giấc. Thấy mẹ vẫn c̣ng
lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu.
Cậu bé nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày
mai mẹ c̣n phải đi làm nữa mà. Mẹ cười nhẹ:
Con trai, đi ngủ đi. Mẹ không buồn ngủ!——>
Mẹ lại
lần thứ ba nói dối
Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm,
Ngày nào cũng đứng ở cổng trường thi, làm
chỗ dựa tinh thần cho cậu bé đi thi. Đúng
vào mùa hạ, trời nắng khét tóc. Người mẹ
nhẫn nại đứng dưới cái nắng hè gay gắt chờ
con suốt mấy tiếng đồng hồ. Tiếng chuông hết
giờ đă vang lên. Mẹ nghiêng người đưa cho
cậu bé b́nh trà đă được pha sẵn, dỗ dành cậu
bé uống, b́nh trà nồng đượm, t́nh mẹ c̣n
nồng đượm hơn. Nh́n thấy bờ môi khô nẻ và
khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, cậu bé
liền đưa b́nh trà trong tay mời mẹ uống. Mẹ
bảo: Con uống nhanh lên con. Mẹ không khát!!
——>Mẹ
nói dối lần thứ tư
Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, Mẹ vừa làm Mẹ
vừa làm Cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi
từ nghề may vá. Ngậm đắng nuốt cay nuôi con
ăn học, cái khổ không lời nào kể xiết. Có
chú Lư ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột
điện đầu ngơ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ
chú đều t́m cách qua giúp một tay. Từ chuyển
than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đ́nh
cậu bé tội nghiệp. Con người chứ đâu phải
cây cỏ, lâu rồi cũng sinh t́nh cảm. Hàng xóm
láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá,
việc ǵ phải một ḿnh chịu khổ thế. Nhưng
qua nhiều năm mẹ vẫn thủ thân như ngọc, kiên
quyết ko đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ
kiên quyết không nghe. Mẹ bảo: Mẹ không yêu
chú ấy. ——>Mẹ
nói dối lần thứ 5
Sau khi cậu bé và các anh chị cậu tốt nghiệp
đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn
tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ để duy
tŕ cuộc sống. Các con biết chuyện thường
xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên
quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ
đều gửi trả. Mẹ bảo: Mẹ có tiền mà! ——>Mẹ
nói dối lần thứ 6
Cậu bé ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ
học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học
danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp cậu ở
lại làm việc tại một công ty nghiên cứu máy
móc. Sống ở Mỹ một thời gian, khi đă có chút
điều kiện. Cậu bé muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để
phụng dưỡng mẹ tốt hơn. Nhưng lại bị mẹ từ
chối. Mẹ bảo: Mẹ không quen! ——>Mẹ
nói dối lần thứ 7.
Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải
vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay
từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ già đi nhiều và
yếu quá rồi. Nh́n mẹ bị bệnh tật dày ṿ đến
chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn v́
thương xót mẹ. Mẹ lại bảo: Con trai, đừng
khóc, mẹ không đau đâu. ——>
Đấy là lần
nói dối cuối cùng của mẹ.
Đọc và cùng suy ngẫm nhé!
|
|
10 câu chuyện về mẹ và
con
1. Ḷng mẹ bao dung
Thời thơ ấu
Khi vừa tṛn 1 tuổi, mẹ
tập cho bạn ăn, tắm rửa
cho bạn. Đáp lại, những
lúc trái gió trở trời,
bạn ra rả khóc thâu đêm.
Bạn được 2 tuổi, mẹ dạy
bạn những bước đi chập
chững. Để cảm ơn mẹ, bạn
lon ton chạy lại mỗi khi
nghe tiếng mẹ gọi.
Khi bạn lên 3, mẹ làm
cho bạn những món ăn đầu
tiên theo ư của bạn. Đáp
lại, sau khi ăn xong bạn
quẳng chiếc đĩa đựng đồ
ăn xuống sàn nhà.
Lúc 4 tuổi, nhận từ tay
mẹ những cây bút ch́ đầu
tiên, bạn đă dùng chúng
để bôi vẽ đầy tường
pḥng khách.
Lên 5, bạn không ngần
ngại mặc bộ đồ đẹp nhất
mà mẹ đă thức suốt mấy
đêm may cho ḿnh nhảy
xuống vũng bùn trước cửa
nhà.
6 tuổi, được mẹ dắt tới
trường, bạn lại giăy
giụa và gào khóc “Ứ ừ,
con không thích đi học
đâu!”
Năm bạn 7 tuổi, mẹ mua
cho bạn một trái banh.
Để cảm ơn bà, bạn đă sút
thủng … cửa kính nhà
hàng xóm. Mẹ bạn phải
xin lỗi chủ nhà, thay
đền cửa mới.
8 tuổi, mẹ mua cho bạn
những cây kem mút và bạn
đă để nước kem nhỏ từng
giọt lên đùi, dơ cả
những bộ đồ đẹp nhất.
Bạn lên 9, mẹ lấy hết
khoản tiền tiết kiệm c̣m
cơi mà bà chắt chiu từ
thời con gái để mua cho
bạn một cây đàn dương
cầm. Đáp lại, bạn để cây
đàn đứng im ĺm trong
góc pḥng khách, không
đụng đến nó.
Lúc niên thiếu
Năm bạn lên 10, mẹ bỏ
thời giờ đưa bạn đi tập
thể dục thẩm mỹ, tập vơ,
đi sinh nhật bạn bè. Đáp
lại, bạn nhảy ra khỏi xe
bỏ đi không thèm ngoái
cổ lại khi mẹ làm phật
ư.
12 tuổi, đáp lại sự cấm
cản của mẹ không cho bạn
xem một chương tŕnh TV
dành cho người lớn, bạn
dọa bỏ nhà đi bụi đời.
Lúc 14 tuổi, mẹ cho bạn
tiền đi nghỉ hè xa lần
đầu tiên trong đời. Đáp
lại tấm ḷng của bà,
suốt 3 tháng bạn chẳng
buồn viết lấy một chữ
gởi mẹ.
Khi 15 tuổi, mẹ mong
được ôm con vào ḷng mỗi
khi lê bước về nhà sau
một ngày làm việc mệt
nhọc. Bạn trả ơn bằng
cách lẩn vào buồng riêng
của ḿnh và khóa chặt
cửa, không thèm hỏi thăm
công việc và sức khỏe
của mẹ.
Khi trưởng thành
18 tuổi, trong lúc những
giọt nước mắt sung sướng
của mẹ ướt đẫm một góc
gối v́ biết tin con tốt
nghiệp trung học, bạn
đang say túy lúy trong
bữa tiệc thâu đêm đầu
tiên trong đời.
Năm bạn 19 tuổi, bịn rịn
tiễn con ra ga lên thành
phố học đại học, mẹ bạn
ṿng tay ôm lấy đứa con
mà bà đă rứt ruột đẻ ra
nay sắp bước vào đời.
Đáp lại, bạn ngượng
ngùng đẩy mẹ ra v́ sợ
quê trước mặt lũ bạn.
20 tuổi, mẹ nhờ bạn ghé
thăm một ông chú họ xa
đang sống gần thành phố
nơi bạn học. Bạn trả lời:
“Đó đâu phải là việc của
con!”
Khi bạn 21 tuổi, đáp lại
những lời gợi ư rụt rè
của mẹ về nghề nghiệp
tương lai, bạn sẵng
giọng: “Con không muốn
giống như mẹ”.
22 tuổi, trong ngày bạn
nhận bằng cử nhân, mẹ
bạn giơ bàn tay chai sần
quẹt ngang đôi ḍng lệ
hạnh phúc lăn dài trên
g̣ má nhăn nheo, vừa gật
đầu rối rít khi nghe bạn
th́ thào bên tai bà: “Mẹ
cho con tiền đi du lịch
châu Âu nhé”.
Năm bạn 23 tuổi, mẹ mua
cho bạn một căn hộ nhỏ ở
thành phố, gần công ty
bạn đang làm việc. Để
trả ơn, bạn bĩu môi với
bạn bè chê bai nó trông
thật xấu xí, không xứng
với bạn.
Năm bạn 25 tuổi, mẹ ướm
hỏi chuyện chồng con của
bạn ra sao, bạn đă yêu
ai chưa. Đáp lại bạn chỉ
làu bàu: “Thôi, mẹ đứng
xía vào chuyện của con”.
Một năm nữa trôi qua.
Sau đám cưới, hai vợ
chồng bạn biến đi hưởng
tuần trăng mật ở một
thành phố cách nơi bạn ở
nửa ṿng trái đất mà chi
phí đó là do mẹ bạn đài
thọ, không một lời từ
biệt mẹ.
Khi bạn đă ngoài 30, mẹ
khắc khoải lo sao măi
bạn vẫn chưa sanh con,
bạn đáp gọn lỏn: “Thời
buổi bây giờ đâu giống
như ngày xưa”.
Ở tuổi trung niên
40 tuổi, một ngày nọ mẹ
gọi điện kêu bạn về quê
dự đám tang bà d́, bạn
trả lời: “Con bận lắm,
không về được”.
Tới khi bạn 50 tuổi, mẹ
bạn đă gần đất xa trời.
Bà bị bệnh nằm liệt
giường. Để đền đáp công
lao dưỡng dục hơn nửa
thế kỷ của mẹ, bạn than
thở với hàng xóm láng
giềng, bạn bè về những
gánh nặng mà con cái
phải chịu khi cha mẹ về
già.
Và rồi một ngày kia, mẹ
bạn lặng lẽ ra đi. Bạn ở
lại với khoảng trống
trong tâm hồn và những
nỗi day dứt trong tim về
những ǵ bạn đă dành cho
mẹ.
Nguồn:
songdep
2. "Tại sao mẹ yêu
con?"
Mẹ yêu con v́ con là một
đứa trẻ nghịch ngợm, mẹ
soi trong đó và bắt gặp
tuổi thơ ḿnh.
Những chiều đi mẫu giáo
về, khi mẹ úp mặt vào
tóc con để hít hà cái
mùi sữa thơm tho, mùi da
thịt bụ bẫm, con hay
ngây thơ hỏi mẹ : "Mẹ
yêu Chíp xù hả. Tại sao
mẹ yêu con ?".
Câu hỏi ngây thơ thế. Mẹ
yêu con v́ con là con
của mẹ, v́ mẹ là mẹ của
con, v́ con là tác phẩm
của mẹ. Có phải chỉ đơn
giản thế không nhỉ ?
C̣n nhiều lư do nữa chứ,
thật nhiều lư do để mẹ
cứ phải tranh đấu tư
tưởng măi mới cho con đi
học, phải tự nhủ một
cách đao to búa lớn rằng
"v́ tương lai tươi đẹp
của con cái", mẹ mới gửi
Xù đi mẫu giáo được. Có
con ở nhà, nghe con thỏ
thẻ, được ngủ trưa cùng
con, thấy bàn tay con
nhỏ xíu đặt trên người
mẹ, mẹ ấm áp làm sao, mê
hoặc làm sao.
Mẹ yêu con v́ con là một
đứa trẻ nghịch ngợm, mẹ
soi trong đó và bắt gặp
tuổi thơ ḿnh. Mẹ yêu
con v́ con tham ăn như
ngày xưa của mẹ ấy, tham
ăn một cách ngây thơ.
Con tham ăn đó nhưng
cũng rất thảo ăn, chưa
bao giờ con quên giành
phần cho chị. Hai mẹ con
đi mua sắm cái ǵ, dù là
một cái bánh nhỏ, con
cũng nhắc mẹ "mua cho
chị hai".
Bao nhiêu lần một ngày
khi con ở nhà với mẹ,
con phải úp mặt vào
tường. Cái nhà khi con ở
nhà luôn luôn như một
băi chiến trường, mẹ dọn
không sao kịp, đôi khi
mệt phát cáu. Nhưng khi
áp tải con ra góc nhà,
bắt con úp mặt vào tường
rồi, mẹ quay đi lại tủm
tỉm cười : con quen
thuộc với cái tường y
như mẹ hồi nhỏ. Cái
tường nhà bà ngoại hồi
xưa, nơi mẹ bị phạt, chi
chít vết bẩn, vết bàn
tay, đôi khi có cả vài
cái h́nh người vẽ theo
kiểu củ khoai cắm tăm (nếu
mẹ kịp giấu trong người
một cái bút ch́) ... mẹ
yêu con v́ mẹ được soi
ḿnh trong đó. Nó làm mẹ
vui và có thể quên hết
sầu muộn, đắng cay.
Mẹ yêu con v́ con hát dở
nhưng hát to và hồn
nhiên. Mẹ yêu con v́ con
thích tṛ chơi trốn t́m,
cứ gọi đi tắm là mẹ lại
thấy hai hột nhăn tṛn
xoe lén lút nh́n mẹ từ
trong pḥng tắm. Khi bị
mẹ phát hiện, con cười
như con thỏ trong phim "Hăy
đợi đấy", tiếng cười
gịn tan và trong veo
...
Mẹ yêu con v́ những thứ
kỳ quái và riêng biệt
con tạo ra trong thế
giới của con. Mẹ yêu con
v́ con chẳng bao giờ gọi
mẹ là mẹ, mà lại gọi mẹ
là a chao, rồi tự xưng
là mần chao. Mẹ chẳng
biết a chao là ǵ, có
lần mẹ hỏi tại sao con
lại gọi mẹ như thế, con
chỉ cười bẽn lẽn rồi thỏ
thẻ : "Yêu mẹ, thích gọi
mẹ là a chao". Ừ, nếu là
yêu mẹ, con gọi ǵ cũng
được. Thế cho có thế
giới riêng biệt của mẹ
và con, con nhỉ.
Mẹ yêu con v́ mẹ biết
chiều nay, khi mẹ đến
đón con, mẹ biết con
đang bị úp mặt vào tường
với vô số khuôn mặt mà
mẹ đă quen thuộc khác.
Và khi mẹ đến, con sẽ
quay ra nh́n mẹ hớn hở,
sẽ vui vẻ chào cô và đeo
ba lô đi về với khuôn
mặt vui tươi, như chưa
hề bị phạt. Chị con hay
đùa là con lạc quan
trong mọi hoàn cảnh.
Mẹ yêu cảnh con tảng lờ
đi ra xa xa vờ vịt chơi
xích đu để trong này mẹ
đứng nghe cô Vui kể tội
con, gọi con là đông vật
hoang dă và câu cuối
cùng là "gớm, tôi sợ con
bà, đúng là mẹ nào con
nấy".
Con lấm lét và cố cười
với mẹ khi mẹ quay ra
chỉ chỉ tay vào mặt con
lắc đầu. Và trái tim mẹ
reo vui khi con bắt đầu
câu chuyện của một ngày
theo kiểu đánh trống
lảng : "A chao ơi, hôm
nay thằng Quang màu xanh
đánh nhau với mần chao,
mần chao khóc ...".
Con là vậy đấy, lớp con
có hai thằng Quang, và
con hồn nhiên đặt cho
hai đứa những cái tên :
thằng Quang màu xanh,
thằng Quang màu vàng,
hai cái tên ấy thay đổi
liên tục theo màu áo
chúng nó mặc. Đến bấy
giờ mẹ vẫn chưa nhận ra
đứa nào với đứa nào v́
mỗi một hôm chúng nó đi
học, quần áo lại một màu
khác nhau. Mẹ chỉ thấy
rằng những lúc đó, mẹ
ph́ cười và cảm thấy yêu
con vô bờ bến.
Mẹ yêu con th́ c̣n nhiều
lư do lắm, có những cái
rất trọng đại và có
những cái rất vớ vẩn. Có
cần kể hết ra đây không
nhỉ, hay chỉ cần biết có
con và chị con, mẹ vui,
mẹ hạnh phúc và có thể
đi qua vạn nẻo đường.
Nguồn:
dantri
3. Con cảm ơn mẹ
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
luôn ở đó.
Con cảm ơn mẹ... mẹ là
người bạn đầu tiên của
con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
hát cho con nghe thủa
con c̣n trong bụng mẹ.
Con cảm ơn mẹ... v́ bài
hát sinh nhật mẹ hát
tặng con, dẫu con bối
rối không hiểu sao nước
mắt mẹ tuôi rơi khi mẹ
hát.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
ôm chặt con, chúc con
ngủ thật ngon.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
cho con uống ḍng sữa
ngọt ngào nhất thế giới.
Con cảm ơn mẹ... v́ t́nh
yêu trọn vẹn và tinh
khiết mà con sẽ không
bao giờ nhận được từ ai
khác.
Con cảm ơn mẹ... mẹ ru
con ngủ bằng những câu
chuyện cổ tích hàng đêm.
Con cảm ơn mẹ... mẹ kể
con nghe truyền thuyết
chị Hằng, chú Cuội ở
trên cung trăng.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
nhằn chuối mớm cho con
ăn và nói: "Măm măm...",
rồi dỗ dành: "Ngon không?"
Con cảm ơn mẹ... dẫu bận
rộn, mẹ vẫn dành thới
gian để chơi với con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ cho
phép con được tự tắm một
ḿnh, con thích lắm. (Với
điều kiện mẹ phải luôn ở
bên ngó chừng).
Con cảm ơn mẹ... mẹ
khong bao giờ để dầu gội
đầu rơi vào mắt con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
cắt móng tay cho con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy
cho con cách dùng th́a
và không rầy la khi con
làm bẩn sàn.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
thêu tên con lên chiếc
áo đến trường.
Con cảm ơn mẹ... mẹ mua
cho con chiếc cặp sách
mới tinh.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă ở đó khi lần đầu tiên
trên biển, con bơi.
Con cảm ơn mẹ... mẹ bỏ
việc để cùng con đi học
buổi đầu tiên.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă ở đó, nhất quyết bảo
rằng con đẹp đẽ biết bao
dẫu rằng trong xă hội
này con chẳng bằng ai.
Con cảm ơn mẹ... mẹ dẫn
dắt con nh́n ra thế giới,
ngay cả khi mắt con nhắm.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
dạy con bài học về ḷng
dũng cảm và không cần
phải núp bóng bất cứ ai.
Con cảm ơn mẹ... mẹ cho
phép con phát huy mọi
tiềm năng có trong con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy
con học cách mỉm cười
khi thất bại.
Con cảm ơn mẹ... mẹ giúp
con nhận ra rằng biết
tha thứ là vô cùng quan
trọng.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
làm con hiểu được không
phải lúc nào nước mắt
cũng là hiện thân của sự
mềm yếu.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
bắt con phải nhớ nói lời
"Cảm ơn", "Xin lỗi".
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
không ngừng nhắc nhở con
rằng đôi khi im lặng là
vàng.
Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy
cho con biết những lời
tán dương và những
chuyện tầm phào chỉ là
bề nổi hời hợt.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
tin rằng tiếng cười của
con góp thêm niềm vui
cho thế gian.
Con cảm ơn mẹ... mẹ chỉ
cho con thấy cuộc sống
vô giá trị là sống mà
không có phương hướng.
Con cảm ơn mẹ...mẹ giúp
con hiểu nóng giận là vô
ích.
Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy
con biết bỏ qua những
lỗi lầm nhỏ nhặt của
người khác.
Con cảm ơn mẹ... mẹ bảo
ban con rằng trước khi
tin tưởng điều ǵ th́
phải nghĩ suy cân nhắc.
Con cảm ơn mẹ... mẹ nới
với con chẳng có ǵ quá
tốt hay quá xấu, quá hay
hoặc quá dở.
Con cảm ơn mẹ... mẹ giúp
con hiểu thêm rằng cuộc
đời này đầy ắp những trở
ngại và con đừng sợ đối
mặt với điều đó.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
dạy con biết suy nghĩ
lạc quan và nói những
lời dịu dàng.
Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy
cho con biết mỉm cười từ
trong ḷng.
Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy
con rằng nếu con không
chịu đương đầu với nỗi
bất hạnh, con sẽ không
bao giờ hiểu được niềm
hạnh phúc thực sự.
Con cảm ơn mẹ... mẹ cho
con bài học về ḷng
khiêm tốn.
Con cảm ơn mẹ... mẹ
không bao giờ cho phép
con lừa dối khát vọng
của riêng ḿnh.
Con cảm ơn mẹ... mẹ
không ngừng nhắc nhở con
rằng sự tự ấm ảnh không
hề giống với sự tự nhận
thức.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
khiến con hiểu một tin
đồn chỉ luốn là tin đồn
và giá trị của nó không
có ǵ khác hơn là một
tin đồn.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
kịp thời ngăn lời con
khi con nói mà chưa suy
nghĩ.
Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy
con làm việc nhanh con
và không bao giờ bỏ phí
thời gian vô ích.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
đặt ra những nguyên tắc
sống cơ bản mà con vẫn
luôn nhớ và tuân theo
đến tận bây giờ.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
cho phép con được linh
hoạt trong cách sống.
Con cảm ơn mẹ... khi con
chưa về đến nhà, mẹ vẫn
thức chờ con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ
không bao giờ ép con trở
thành bất cwú ai khác mà
không phải chính con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
sẵn sàng nói lời "xin
lỗi" với con dù rằng
dường như điều đó không
cần thiết nữa bởi con đă
học được ở mẹ phẩm chất
tốt đẹp của việc biết
nói lời xin lỗi khi sai.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
xây đắp bầu không khí
sống động đằm thắm trong
gia đ́nh ḿnh.
Con cảm ơn mẹ... mẹ ngợi
khen con và ủng hộ những
thói quen tốt của con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
yêu thương con và yêu vô
điều kiện.
Con cảm ơn mẹ... mẹ
không bao giờ bỏ rơi con
dù cho sâu thẳm trong
ḷng mẹ đau đớn biết bao.
Con cảm ơn mẹ... mẹ là
mẫu người tuyệt vời nhất
trong cuộc đời con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
tha thứ những lỗi tày
đ́nh của con, không cần
biết mọi người có tán
thành hay không.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
chấn chỉnh con mỗi khi
con sắp làm đièu ǵ sai.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
tranh luận với con mỗi
khi con có những quyết
định trọng đại trong
cuộc sống.
Con cảm ơn mẹ... v́ đă
tin tưởng con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
lắng nghe con khi con
chọn lựa theo ư của
riêng con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
biểu lộ niềm cảm kích
của mẹ khi con thành
công.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă không đứng về phía
con khi con sai.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
luôn giữ lời hứa với con
và chỉ cho con biết giữ
lời hứa là quan trọng
dường nào.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
quan tâm đến những hoạt
động mà con tham gia ở
trường.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
cho con những lời khuyên
chân thành thẳng thắn để
dẫn đường cho con thấy
thế giới này là ǵ và
như thế nào.
Con cảm ơn mẹ... mẹ bảo
cho con biết rằng con
nên nh́n thế giới từ
những góc độ khác nhau
để có thể thấy và hiểu
được nó ít ra là trong
phạm vi ṇ mà con có thể
sống hạnh phúc.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
cho con bầu không khí tự
do.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
mong đợi những điều đẹp
đẽ nhất ngoài sức của
con dù mẹ hiểu rơ thực
lực của con như thế nào.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
luôn b́nh tĩnh khi con
rối tung lên.
Con cảm ơn mẹ... chỉ với
những thông điệp ngắn
gọn mẹ vẫn chuyển tải
được hết những ǵ mẹ
thật sự muốn nói với
con.
Con cảm ơn mẹ... đă luôn
dạy con rằng phần thưởng
xứng đáng sẽ chỉ dành
cho những ai luôn nỗ lực
không ngừng.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă mặ bộ váy đẹp nhất
trong lễ tốt nghiệp của
con.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
dạy con biết yêu thương
những con thú nuôi và
động vật hoang dă.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă cùng con đi dạo trong
vườn và bảo con lặp đi
lặ lại theo mẹ: "Cây".
Rồi giải thích cho con
hiểu cây quan trọng như
thế nào đối với thế giới
này.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
luôn nói với con rằng "mẹ
yêu con nhất trần đời"
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
măi nói với con rằng
tinh fyêu của mẹ lớn hơn
bầu trời và cánh tay
dang rộng, bởi giờ đây
con hiểu rằng những thứ
đó là không có giới hạn.
Con cảm ơn mẹ... mẹ
không bao giờ đói khi
con chưa no.
Con cảm ơn mẹ... mẹ
không bao giờ lạnh khi
con chưa ấm.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
ủng hộ con làm những
điều mà con lựa chọn.
Con cảm ơn mẹ... không
bao giờ mẹ quay lưng lại
với con.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă thuyết phục con rằng
có thể con không phải là
người tuyệt vời nhất
nhưng dù ǵ đi nữa con
sẽ luôn nhận được t́nh
yêu mà con có được.
Con cảm ơn mẹ... v́ ngàn
lần mẹ bảo con rằng được
có con ở bên là mẹ hạnh
phúc nhất.
Con cảm ơn mẹ... ấm áp
biết bao khi mẹ vẫn mỉm
cười lẫn với nước mắt
rơi lúc con gặp thất bại.
Con cảm ơn mẹ... v́ ánh
mắt an ủi.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă bảo con rằng mẹ sẽ
yêu người con yêu nhiều
như con yêu.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă chỉ cho con thấy rằng
tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn
nói rằng con là người
duy nhất có thể điều
khiển cuộc sống của
riêng ḿnh.
Con cảm ơn mẹ... mẹ đă
dạy con tránh xa thói
ích kỉ và chỉ cho con
thấy hậu quả của nó
khủng khiếp đến chừng
nào.
Con cảm ơn mẹ... v́ lời
khuyên quí báu mà con
luôn ghi nhớ - rằng nếu
con không chịu đi bước
thứ nhất, th́ sẽ không
hề có bước thứ hai và sẽ
không có bất cứ thành
công nào.
Con cảm ơn mẹ... v́ hết
lần này đến lần khác mẹ
tha thứ cho con.
Con cảm ơn mẹ... v́ trên
gương mặt mẹ luôn ánh
lên niềm tự hào về con.
Con cảm ơn mẹ... v́ cuộc
sống mẹ trao cho con.
Suốt cuộc đời này, con
nguyện không bao giờ làm
mẹ thất vọng.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
cho con hiểu rằng có
những lúc cần phái biết
kiềm chế.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă dạy con luyện tập
cách kiểm soát suy nghĩ.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă dạy con cách điều
chỉnh một thói quen.
Con cảm ơn mẹ... v́ đă
cho con biết làm cách
nào con có thể nhận biết
cảm xúc của ḿnh và đừng
quá âu lo.
Con cảm ơn mẹ... v́ mẹ
đă chỉ cho con cách thư
giăn và hiểu được những
nguyên tắc cơ bản của sự
tự hiểu biết.
Con cảm ơn mẹ...
Con muốn lấy đi nỗi ưu
tư vương trong mắt mẹ.
Con muốn mẹ cảm thấy mệt
khi mẹ mệt.
Từ giờ trở đi mẹ hăy để
con làm tất cả mọi điều
khiến cho mẹ hạnh phúc.
Con muốn mẹ được nghỉ
ngơi để con chăm sóc cho
mẹ.
Dẫu có vạn lời tán tụng
dẫu có trăm lần hy lễ
cũng không sánh bằng hải
hà của Mẹ, Mẹ ơi!
Sưu tầm
4. Hạnh phúc ở đâu?
Vào một buổi sáng đẹp
trời, chú cún con chạy
đến bên mẹ và hỏi:
- Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu?
Mẹ cún con mỉm cười đáp:
- Hạnh phúc nàm ở chiếc
đuôi xinh xắn của con đó!
Cún con thích lắm, ngày
nào chú cũng ngắm nghía
chiếc đuôi của ḿnh, vừa
nhảy vừa vẫy văy chiếc
đuôi! Nhưng rồi bỗng một
hôm, chú cún con buồn bă
chạy đến bên mẹ:
- Mẹ ơi, tại sao con
chẳng bao giờ nắm giữ
được hạnh phúc vậy?
Mẹ khẽ vuốt ve cún con
và đáp:
- Chỉ cần con tự tin
bước về phía trước, hạnh
phúc sẽ tự đi theo con
thôi!!!
Sưu
Tầm
5. Cổ
tích sự ra đời của
mẹ
Ngày xưa, khi tạo ra
người mẹ đầu tiên trên
thế gian, ông Trời đă
làm việc miệt mài suốt 6
ngày liền, quên ăn quên
ngủ mà vẫn chưa xong
việc. Thấy vậy, một vị
thần bèn hỏi:
“Tại sao ngài lại mất
quá nhiều thời giờ cho
tạo vật này?”
Ông Trời đáp: “Ngươi
thấy đấy. Đây là một tạo
vật cực kỳ phức tạp gồm
hơn 200 bộ phận có thể
thay thế nhau và cực kỳ
bền bỉ, nhưng lại không
phải là gỗ đá vô tri vô
giác. Tạo vật này có thể
sống bằng nước lă và
thức ăn thừa của con,
nhưng lại đủ sức ôm ấp
trong ṿng tay nhiều đứa
con cùng một lúc. Nụ hôn
của nó có thể chữa lành
mọi vết thương, từ vết
trầy trên đầu gối cho
tới một trái tim tan nát.
Ngoài ra, ta định ban
cho tạo vật này có thể
có 6 đôi tay.”
Vị thần nọ ngạc nhiên:
“Sáu đôi tay? Không thể
tin được!”
Ông Trời đáp lại: “Thế
c̣n ít đấy. Nếu nó có 3
đôi mắt cũng chưa chắc
đă đủ.”
“Vậy th́ ngài sẽ vi phạm
các tiêu chuẩn về con
người do chính ngài đặt
ra trước đây,” vị thần
nói.
Ông Trời gật đầu thở dài:
“Đành vậy. Sinh vật này
là vật ta tâm đắc nhất
trong những ǵ ta đă tạo
ra, nên ta dành mọi sự
ưu ái cho nó. Nó có một
đôi mắt nh́n xuyên qua
cánh cửa đóng kín và
biết được lũ trẻ đang
làm ǵ. Đôi mắt thứ hai
ở sau gáy để nh́n thấy
mọi điều mà ai cũng nghĩ
là không thể biết được.
Đôi mắt thứ ba nằm trên
trán để nh́n thấu ruột
gan của những đứa con
lầm lạc. Và đôi mắt này
sẽ nói cho những đứa con
đó biết rằng mẹ chúng
luôn hiểu, thương yêu và
sẵn sàng tha thứ cho mọi
lỗi lầm của chúng, dù bà
không hề nói ra.”
Vị thần nọ sờ vào tạo
vật mà ông Trời đang bỏ
công cho ra đời và kêu
lên: “Tại sao nó lại mềm
mại đến thế?”
Ông Trời đáp: “Vậy là
ngươi chưa biết hết. Tạo
vật này rất cứng cỏi.
Ngươi không thể tưởng
tượng nổi những khổ đau
mà tạo vật này sẽ phải
chịu đựng và những công
việc mà nó phải hoàn tất
trong cuộc đời.”
Vị thần dường như phát
hiện ra điều ǵ, bèn đưa
tay sờ lên má người mẹ
đang được ông Trời tạo
ra.
“Ồ, thưa ngài. H́nh như
ngài để rớt cái ǵ ở đây.”
“Không phải. Đó là những
giọt nước mắt đấy”, ông
Trời thở dài.
“Nước mắt để làm ǵ,
thưa ngài”, vị thần hỏi.
“Để bộc lộ niềm vui, nỗi
buồn, sự thất vọng, đau
đớn, đơn độc và cả ḷng
tự hào những thứ mà
người mẹ nào cũng sẽ
trải qua”.
Sưu
Tầm
6.
Những điều mẹ ước
cho con
Mẹ mong
con biết thế nào là mặc
lại quần áo cũ của anh
chị, là ăn lại thức ăn
thừa của ngày hôm qua…
là đói, là mệt, là đổ mồ
hôi... Mẹ thực sự mong
như thế.
Mẹ mong con biết thế nào
là thất bại để học lấy
sự khiêm tốn. Biết thế
nào là thành công để học
lấy sự tự tin. Và cư xử
trung thực ngay cả trong
những chuyện chỉ ḿnh
con biết.
Mẹ mong con biết lau dọn
nhà cửa và biết rửa xe,
và mẹ mong đừng ai tặng
con một món quà đắt tiền
khi con mới 17 tuổi.
Mẹ mong con một lần nh́n
thấy một chú bê con ra
đời, và biết chăm sóc
con chó già ốm yếu, xấu
xí và thường nằm bẹp góc
nhà.
Mẹ mong con đánh nhau
đến sưng mắt để bảo vệ
một điều mà con vẫn hằng
tin.
Mẹ mong con chia sẻ
pḥng của con với em
con. Cũng được nếu con
kẻ một vạch phấn để ngăn
đôi căn pḥng, nhưng nếu
em con muốn chui vào
chăm ngủ cùng con v́ nó
sợ cái ǵ đó lúc nửa đêm
th́ mẹ mong là con hăy
ôm lấy em.
Và khi con muốn chơi tṛ
chơi điện tử, c̣n em con
muốn con chơi cùng th́
mẹ hy vọng là con sẽ
chọn em.
Nếu con muốn một cây
súng cao su, mẹ mong bố
con dạy con tự làm lấy
một cái thay v́ cho tiền
con để mua nó. Mẹ mong
con biết đào hố trồng
cây và đọc sách. Và khi
con biết sử dụng
computer, con vẫn biết
làm tính nhẩm.
Mẹ mong con bị bạn bè
chê cười khi con xô đẩy,
trêu chọc một bạn gái.
Và khi con chạy về mách
bố con, bố sẽ yêu cầu
con đi xin lỗi bạn.
Mẹ mong ǵ con bị trầy
da khi leo núi, bỏng tay
khi nấu bếp và dính lưỡi
khi dại dột liếm đá.
Những bài học nho nhỏ ấy
sẽ dạy con rất nhiều
điều về sự cẩn trọng và
giữ an toàn cho bản thân
con, v́ con và những
người yêu thương con.
Mẹ ước ǵ con thấy khó
chịu khi ai đó ph́ khói
thuốc lá vào mặt con. Mẹ
cũng chẳng ngại nếu con
thử một chén rượu, nhưng
mẹ mong con không thích.
Và nếu như một người bạn
rủ con thử một loại ma
túy, th́ mẹ mong con đủ
thông ḿnh để nhận ra
rằng người đó không phải
bạn con.
Mẹ thực sự mong con dành
thời gian đi câu cá với
ông.
Đó là những điều mẹ mong
con nhận được mỗi ngày.
Những giờ phút khó khăn,
thất vọng, làm việc chăm
chỉ và hạnh phúc.
Nguồn:
xitrum
7. Mẹ yêu con
Mẹ yêu con đủ để hỏi con
đi đâu, với ai và mấy
giờ mới về nhà.
Mẹ yêu con đủ để buộc
con phải tự để dành tiền
mua xe đạp cho ḿnh, dù
mẹ đủ tiền để mua cho
con.
Mẹ yêu con đủ để bắt con
mang chiếc kẹo sữa mà
con đă lấy ở cửa hàng mà
không phải trả tiền, đến
trả người ta với lời xin
lỗi.
Mẹ yêu con đủ để đứng
trông con dọn sạch pḥng
trong hai tiếng đồng hồ,
dù việc đó mẹ chỉ làm
trong ṿng 15 phút.
Mẹ yêu con đủ để cho con
nh́n thấy sự tức giận,
thất vọng và nước mắt
của mẹ, để con thấy rằng
mẹ không phải là một
người hoàn hảo.
Mẹ yêu con đủ để buộc
con phải chịu trách
nhiệm cho những hành
động của ḿnh, dù đôi
khi con phải trả giá đắt
đến mức làm mẹ đau ḷng.
Nhưng nhiều hơn cả, mẹ
yêu con đủ để nói “
Không” dù khi mẹ biết
con sẽ ghét mẹ v́ điều
đó.
Đó là cuộc chiến đấu
không dễ dàng, và mẹ
mừng v́ mẹ đă chiến
thắng. Bởi v́ cuối cùng
con cũng đă chiến thắng
đấy. Con thấy không?!
Sưu Tầm
8. Mẹ học được nhiều
điều từ con
Trước đây, mẹ từng nghĩ,
t́nh thương của mẹ dành
cho con là bất di bất
dịch, không thay đổi bởi
ở thời điểm đó, nó quá
lớn, quá dạt dào. Nhưng
mẹ đă lầm, lại một cục
lầm to tướng.
T́nh yêu đó đúng là vô
biên vô bờ nhưng không
chỉ to nhỏ, giới hạn đến
chừng đó. Nó lớn lên,
ngập tràn lên theo con
từng ngày con gái à.
Mỗi một ngày bên con là
t́nh yêu đó lại trào
dâng bất tận. Mỗi một
ngày trông thấy con khôn
lớn là t́nh yêu đó lại
bén duyên bén rễ vững
chắc vào từng mạch máu,
nhịp đập trái tim mẹ.
Và t́nh yêu đó không là
t́nh yêu đơn phương dù
mẹ cho không phải để
được nhận lại. Làm ǵ có
thể diễn tả cho hết bằng
lời khi từng ngày mẹ
sống là từng ngày được
cho và được nhận t́nh
yêu bao la từ con. Con
luôn dành cho mẹ những
cái hôn đặc biệt, ưu ái
mẹ qua ṿng tay ôm gh́
siết chặt, tâng bốc mẹ
bằng những lời yêu
thương duyên dáng đầy âu
yếm, d́u đỡ mẹ qua bàn
tay bé xíu mềm mại vuốt
ve bầu má mẹ.
Yêu con, mẹ đâu chỉ có
cho đi. Mẹ nhận lại từ
con biết bao điều quư
giá từ cuộc sống này. Mẹ
học ở con tính dũng cảm
kiên cường, trong cơn
đau vấp té ngă hay mũi
kim tiêm đâm xuyên da
thịt, con có rơi rớt
giọt nước mắt bao giờ.
Mẹ học từ con tính vị
tha vô điều kiện, dẫu ba
có vô t́nh dẫu mẹ có "phù
thuỷ", chẳng bao giờ
giận hờn hay trách cứ
một lời, vẫn dành cho
những người ḿnh yêu
thương sự quấn quưt,
ḷng quư trọng đến kỳ lạ.
Mẹ học nơi con tính kiên
nhẫn vững vàng trước mọi
hoàn cảnh, dẫu có bất kỳ
biến cố nào xảy ra, con
vẫn giữ măi nụ cười tươi
rói trên đôi mắt trong
veo.
Nguồn:
VnExpress
9.
"Con muốn ngủ chung
với mẹ"
11h đêm,
tôi tắt máy tính, về
pḥng thấy con gái 3
tuổi vẫn xem hoạt h́nh.
Bị la, bé ôm chầm lấy mẹ:
"Con buồn ngủ lắm, nhưng
con muốn đợi mẹ. Mẹ ơi,
lâu rồi mẹ không ngủ
chung với con".
Mấy tháng gần đây công
việc ngập đầu, tôi c̣n
mang luôn cả núi việc về
nhà để làm. Vừa về đến
nhà, tôi chạy ào lên
pḥng tắm, 10 phút sau
đă có mặt ở bàn ăn. Vừa
ăn cơm, tôi vừa tranh
thủ xem thời sự trong
nước và quốc tế.
Mất chừng 15 phút tôi đă
"thanh toán" xong bữa
tối. Tôi ôm con gái lên
ba vào ḷng chưa đầy 5
phút th́ trả lại cho
người giúp việc, với
giọng dỗ dành: "Con
ngoan nào, mẹ c̣n phải
đi làm việc, lần sau mẹ
rảnh sẽ chơi với con
nhiều hơn". Gương mặt bé
rất buồn nhưng tôi không
có đủ thời gian để nói
thêm với con câu nào.
Tôi lao đến máy tính.
Thỉnh thoảng, chồng tôi
cũng chơi với con, nhưng
anh ấy rất vụng về. Chơi
chừng 15 phút là anh
thấm mệt, lại nằm lăn ra
coi TV, được một lúc th́
hai cha con ngủ quên
trên sàn nhà cho đến khi
cô giúp việc bế bé vào
pḥng riêng. Sáng hôm
sau, tôi ra khỏi nhà sớm
khi bé con c̣n chưa thức
giấc.
Một buổi tối, tôi tắt
máy vi tính lúc 11h đêm.
Tôi mệt mỏi nh́n chung
quanh, căn nhà rất yên
ắng, chỉ có tiếng TV mở
thật nhỏ trong pḥng ngủ
của vợ chồng tôi. Chắc
anh ấy đang xem phim,
tôi nhủ thầm.
Tôi nhè nhẹ đi xuống th́
thấy bé con của tôi đang
ngồi xem phim hoạt h́nh.
Tôi khẽ rầy con: "Sao
giờ này con chưa ngủ,
con hư quá, trẻ con
không được thức khuya
như thế". Bé chạy đến ôm
chầm lấy mẹ, thỏ thẻ,
giọng phát âm chưa chuẩn:
"Con buồn ngủ lắm, nhưng
con muốn đợi mẹ. Mẹ ơi,
lâu rồi mẹ không ngủ
chung với con".
Nghe đến đó, nước mắt cứ
chực trào. Tôi ôm con
vào ḷng, xiết chặt.
Nguồn: Báo Đất Việt
10. Ngày mai con đi
học.
Ngày mai con đi học, dù
mẹ đă chuẩn bị tâm lư
cho con và cả cho mẹ gần
một tháng nay mà sao mẹ
vẫn cảm thấy lo lắng
không yên. Con của mẹ
mới 18 tháng, có c̣n quá
nhỏ để đến trường không?
Rồi con sẽ ăn thế nào?
Ngủ thế nào? Cứ nghĩ đến
đó thôi là mẹ lại không
sao ngủ được.
Bộ quần áo mới mẹ đă ủi
sẵn mắc trên giá, trong
cặp của con c̣n có vài
bộ nữa, để pḥng hờ lỡ
con mẹ khi đi tè mà quên
không gọi. Ừ mà mai là
ngày đầu tiên con chỉ
học một tiếng thôi mà
sao mẹ cứ lo lắng quá
đỗi, c̣n con trai mẹ vẫn
b́nh yên nép vào mẹ ngủ
ngon lành, tự nhiên mẹ
thấy thèm vẻ vô tư của
con quá. Mẹ c̣n nhớ hôm
trước đến trường xin mua
hồ sơ, cô giáo cứ hỏi đi
hỏi lại mẹ rằng có quyết
định gửi con thật chưa
bởi những ngày đầu con
thường hay khóc và dễ
bệnh, nhiều mẹ thấy thế
và đă cho con nghỉ nửa
chừng. Mẹ cũng băn khoăn
lắm nhưng cũng phải liều
thôi, bởi mẹ nghỉ việc
lâu quá rồi không thể
nấn ná thêm nữa. Không
biết con có hiểu và
ngoan khi đến lớp hay
không bởi mỗi lần con
khóc là tối đến lại hay
sốt, lại ho rồi phun hết
thức ăn ra ngoài. Mẹ
không biết các cô ở
trường có đủ kiên nhẫn
cho con ăn lại như mẹ
không. Tự nhiên nghĩ lại
thấy thương các cô Mầm
Non quá, mẹ cứ nghĩ ở
nhà chỉ có hai mẹ con
ḿnh mà c̣n khó khăn như
thế, đến trường có mấy
chục bạn chắc cô vất vả
lắm. Mẹ thương con nhưng
mẹ cũng hiểu không thể
đ̣i hỏi sự tuyệt đối
giống khi con ở nhà.
Uh! Mà sao mẹ lại cứ hay
suy nghĩ miên man như
thế? Ai trong đời cũng
có một ngày đầu tiên mà,
rồi tất cả sẽ quen thôi
và con mẹ sẽ dần lớn lên,
sẽ có những buổi học
tiếp theo, lên các lớp
lớn hơn. Hôm nay mẹ đă
tranh thủ ghi lại tất cả
những sở thích, thói
quen của con để đưa cô
phụ trách, mẹ không muốn
những sinh hoạt của con
bị xáo trộn nhiều mà
nhanh chóng thích nghi.
Những bộ đồ mẹ cũng
không quên nắn nót thêu
tên con lên đó, tất cả
những ǵ chuẩn bị được
mẹ đă chuẩn bị rồi chỉ
đợi có ngày mai mà sao
đêm dài thế.
Con khẽ trở ḿnh và ôm
lấy mẹ. Một hơi ấm thân
quen, non nớt đă trở
thành một phần máu thịt
trong mẹ và với mẹ đó là
tất cả. Rồi mai này con
sẽ lớn lên, có thể giữa
đêm con không c̣n trở
ḿnh rúc đầu vào ḷng mẹ
như ngày hôm nay nữa
nhưng như thế lại là
niềm hạnh phúc của mẹ
bởi mẹ biết rằng con đă
lớn và có thể tự ḿnh
đứng vững. Nhưng để có
được ngày đó tất cả đều
phải bắt đầu từ ngày hôm
nay, Ngày Đầu Tiên Con
Đến Lớp - quan trọng lắm
phải không con? Cố lên
nhé con yêu!
Nguồn:
mamnon
|
http://forums.360themes.com/showthread.php?t=22853&pagenumber= |
|
|
|
|
|
|
Một câu
chuyện xúc động...đáng để người ta phải suy
ngẫm. Suy ngẫm ngay cả khi chúng ta cho ai
cái ǵ...
Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn,
run run làm gă giật ḿnh. Trước mắt gă, một
bà cụ già yếu, lưng c̣ng cố ngước lên nh́n
gă, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau
muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm
lấy.
- Mua hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nh́n gă
ánh mắt gần như van lơn. Gă cụp mắt, rồi
liếc xuống nh́n lại bộ đồ công sở đang khoác
trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần
một lát rồi gă chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ
cháu không bà ạ! Gă nhấn ga phóng nhanh như
kẻ chạy trốn. Gă chợt cảm thấy có lỗi, nhưng
rồi cái cảm giác ấy gă quên rất nhanh. "Ḿnh
thương người th́ ai thương ḿnh" - cái suy
nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gă.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi - Tiếng bà cụ yếu
ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang
về mà cho lợn ăn !
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời
bà cụ.Gă ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi
gă. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gă đi đến
nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?- Hai ngh́n một
mớ - Bà cụ mừng rỡ.
Gă rút tờ mười ngh́n đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?- Con mua cho cả bạn
con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi
đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gă cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai
nh́n thấy hành động vừa rồi của gă. Nhưng
lần này có khác, gă cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gă đứng
trong pḥng làm việc ngắm nh́n những hạt mưa
lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy
nghĩ mông lung. Gă thích ngắm mưa, gă thích
ngắm những tia chớp xé ngang trời, gă thích
thả trí tưởng tượng theo những h́nh thù kỳ
quái ấy. Chợt gă nh́n xuống hàng cây đang
oằn ḿnh trong gió, gă nghĩ đến những phận
người, gă nghĩ đến bà cụ...
-Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng pḥng làm gián đoạn ḍng
suy tưởng của gă. Gă ngồi xuống, dán mắt vào
màn h́nh máy tính, gă bắt đầu di chuột và
quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gă không thấy bà cụ, gă cũng
không để ư lắm. Gă đang bận với những bản
thiết kế chưa hoàn thiện, gă đang cuống
cuồng lo công tŕnh của gă chậm tiến độ. Gă
quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gă xách xe máy chạy loanh
quanh, gă vẫn thường làm như vậy và có lẽ gă
cũng thích thế.
Gă ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy
bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gă chợt giật ḿnh
bởi giọng oang oang của một bà béo:- Bà bán
rau chết rồi.- Bà cụ hay đi qua đây hả chị?
- chị bán nước khẽ hỏi.- Tội nghiệp bà cụ!
một giọng người đàn bà khác.- Cách đây mấy
tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên
mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua
giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe
đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gă chợt nḥa đi, điếu thuốc
chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gă vẫn ù ù giọng người đàn bà béo
kia. Tay chân như bủn rủn, khóe mắt gă cay
cay...!
(Sưu tầm)
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
1- Mẹ Điên -truyện
ngắn cảm động của Vương Hằng Tích.
Truyện này có
lâu rồi,ḿnh đọc
thấy cảm động
quá nên post lên
để mọi người
cùng đọc.
Hai mươi ba năm
trước, có một
người con gái
trẻ lang thang
qua làng tôi,
đầu bù tóc rối,
gặp ai cũng cười
cười, cũng chả
ngại ngần ngồi
tè trước mặt mọi
người. V́ vậy,
đàn bà trong
làng đi qua cô
gái thường nhổ
nước bọt, có bà
c̣n chạy lên
trước dậm chân,
đuổi "Cút cho xa!".
Thế nhưng cô gái
không bỏ đi, vẫn
cứ cười ngây dại
quanh quẩn trong
làng.
Hồi đó, cha tôi
đă 35 tuổi. Cha
làm việc ở băi
khai thác đá bị
máy chém cụt tay
trái, nhà lại
quá nghèo, măi
không cưới được
vợ. Bà nội thấy
con điên có sắc
vóc, th́ động
ḷng, quyết định
mang cô ta về
nhà cho cha tôi,
làm vợ, chờ bao
giờ cô ta đẻ cho
nhà tôi "đứa nối
dơi" sẽ đuổi đi
liền. Cha tôi dù
trong ḷng bất
nhẫn, nhưng nh́n
cảnh nhà, cắn
răng đành chấp
nhận. Thế là kết
quả, cha tôi
không phải mất
đồng xu nào,
nghiễm nhiên
thành chú rể.
Khi mẹ sinh tôi,
bà nội ẵm cháu,
hóp cái miệng
chẳng c̣n mấy
cái răng vui
sướng nói: "Cái
con mẹ điên này,
mà lại sinh cho
bà cái đứa chống
gậy rồi!". Có
điều sinh tôi
ra, bà nội ẵm
mất tôi, không
bao giờ cho mẹ
đến gần con.
Mẹ chỉ muốn ôm
tôi, bao nhiêu
lần đứng trước
mặt bà nội dùng
hết sức gào lên:
"Đưa, đưa tôi..."
bà nội mặc kệ.
Tôi c̣n trứng
nước như thế,
như khối thịt
non, biết đâu mẹ
lỡ tay vứt tôi
đi đâu th́ sao?
Dù sao, mẹ cũng
chỉ là con điên.
Cứ mỗi khi mẹ
khẩn cầu được bế
tôi, bà nội lại
trợn mắt lên
chửi: "Mày đừng
có ḥng bế con,
tao c̣n lâu mới
đưa cho mày. Tao
mà phát hiện mày
bế nó, tao đánh
mày chết. Có
đánh chưa chết
th́ tao cũng sẽ
đuổi mày cút!".
Bà nội nói với
vẻ kiên quyết và
chắc chắn. Mẹ
hiểu ra, mặt mẹ
sợ hăi khủng
khiếp, mỗi lần
chỉ dám đứng ở
xa xa ngó tôi.
Cho dù vú mẹ sữa
căng đầy cứng,
nhưng tôi không
được một ngụm
sữa mẹ nào, bà
nội đút từng
th́a từng th́a
nuôi cho tôi lớn.
Bà nói, trong
sữa mẹ có "bệnh
thần kinh", nếu
lây sang tôi th́
phiền lắm.
Hồi đó nhà tôi
vẫn đang giăy
giụa giữa vũng
bùn lầy của
nghèo đói. Đặc
biệt là sau khi
có thêm mẹ và
tôi, nhà vẫn
thường phải treo
niêu. Bà nội
quyết định đuổi
mẹ, v́ mẹ không
những chỉ ngồi
nhà ăn hại cơm
nhà, c̣n thỉnh
thoảng làm thành
tiếng thị phi.
Một ngày, bà nội
nấu một nồi cơm
to, tự tay xúc
đầy một bát cơm
đưa cho mẹ, bảo:
"Con dâu, nhà ta
bây giờ nghèo
lắm rồi, mẹ có
lỗi với cô. Cô
ăn hết bát cơm
này đi, rồi đi
t́m nhà nào giàu
có hơn một tí mà
ở, sau này cấm
không được quay
lại đây nữa,
nghe chửa?". Mẹ
tôi vừa và một
miếng cơm to vào
mồm, nghe bà nội
tôi hạ "lệnh
tiễn khách" liền
tỏ ra kinh ngạc,
ngụm cơm đờ ra
lă tă trong
miệng. Mẹ nh́n
tôi đang nằm
trong ḷng bà,
lắp bắp kêu ai
oán: "Đừng...
đừng...". Bà nội
sắt mặt lại, lấy
tác phong uy
nghiêm của bậc
gia trưởng
nghiêm giọng hét:
"Con dâu điên
mày ngang bướng
cái ǵ, bướng
th́ chả có quả
tốt lành ǵ đâu.
Mày vốn lang
thang khắp nơi,
tao bao dung mày
hai năm rồi, mày
c̣n đ̣i cái ǵ
nữa? Ăn hết bát
đấy rồi đi đi,
nghe thấy chưa
hả?". Nói đoạn
bà nội lôi sau
cửa ra cái xẻng,
đập thật mạnh
xuống nền đất
như Dư Thái Quân
nắm gậy đầu rồng,
"phầm!" một
tiếng. Mẹ sợ
chết giấc, khiếp
nhược lén nh́n
bà nội, lại chậm
răi cúi đầu nh́n
xuống bát cơm
trước mặt, có
nước mắt rưới
trên những hạt
cơm trắng nhệch.
Dưới cái nh́n
giám sát, mẹ
chợt có một cử
động kỳ quặc, mẹ
chia cơm trong
bát một phần lớn
sang cái bát
không khác, rồi
nh́n bà một cách
đáng thương hại.
Bà nội ngồi thẫn
thờ, hoá ra, mẹ
muốn nói với bà
rằng, mỗi bữa mẹ
sẽ chỉ ăn nửa
bát, chỉ mong bà
đừng đuổi mẹ đi.
Bà nội trong
ḷng như bị ai
ṿ cho mấy nắm,
bà nội cũng là
đàn bà, sự cứng
rắn của bà cũng
chỉ là vỏ ngoài.
Bà nội quay đầu
đi, nuốt những
nước mắt nóng đi,
rồi quay lại sắt
mặt nói: "Ăn mau
ăn mau, ăn xong
c̣n đi. Ở nhà
này cô cũng chết
đói thôi!". Mẹ
tôi dường như
tuyệt vọng, đến
ngay cả nửa bát
cơm con cũng
không ăn, thập
thễnh bước ra
khỏi cửa, nhưng
mẹ đứng ở bậc
cửa rất lâu
không bước ra.
Bà nội dằn ḷng
đuổi: "Cô đi, cô
đi, đừng có quay
đầu lại. Dưới
gầm trời này c̣n
nhiều nhà người
ta giàu!". Mẹ
tôi quay lại,
đưa một tay ra
phía ḷng bà,
th́ ra, mẹ muốn
được ôm tôi một
tí.
Bà nội lưỡng lự
một lúc, rồi đưa
tôi trong bọc tă
lót cho mẹ. Lần
đầu tiên mẹ được
ẵm tôi vào ḷng,
môi nhắp nhắp
cười, cười hạnh
phúc rạng rỡ.
C̣n bà nội như
gặp quân thù,
hai tay đỡ sẵn
dưới thân tôi,
chỉ sợ mẹ lên
cơn điên, quăng
tôi đi như quăng
rác. Mẹ ôm tôi
chưa được ba
phút, bà nội
không đợi được
giằng tôi trở
lại, rồi vào nhà
cài chặt then
cửa lại.
Khi tôi bắt đầu
lờ mờ hiểu biết
một chút, tôi
mới phát hiện,
ngoài tôi ra,
bọn trẻ chơi
cùng tôi đều có
mẹ. Tôi t́m cha
đ̣i, t́m bà đ̣i,
họ đều nói, mẹ
tôi chết rồi.
Nhưng bọn bạn
cùng làng đều
bảo tôi: "Mẹ mày
là một con điên,
bị bà mày đuổi
đi rồi." Tôi t́m
bà nội ṿi vĩnh,
đ̣i bà phải trả
mẹ lại, c̣n chửi
bà là đồ "bà
lang sói", thậm
chí hất tung mọi
cơm rau bà bưng
cho tôi. Ngày đó,
tôi làm ǵ biết
"điên" nghĩa là
cái ǵ đâu, tôi
chỉ cảm thấy nhớ
mẹ tôi vô cùng,
mẹ trông như thế
nào nhỉ? mẹ c̣n
sống không?
Không ngờ, năm
tôi sáu tuổi, mẹ
tôi trở về sau 5
năm lang thang.
Hôm đó, mấy đứa
nhóc bạn tôi
chạy như bay tới
báo: "Thụ, mau
đi xem, mẹ mày
về rồi ḱa, mẹ
bị điên của mày
về rồi!" Tôi
mừng quá đít
nhổng nhổng, co
gị chạy vội ra
ngoài, bà nội và
cha cũng chạy
theo tôi. Đây là
lần đầu tiên tôi
nh́n thấy mẹ, kể
từ khi biết nhớ.
Người đàn bà đó
vẫn áo quần rách
nát, tóc tai c̣n
những vụn cỏ khô
vàng khè, có
trời mới biết là
do ngủ đêm trong
đống cỏ nào. Mẹ
không dám bước
vào cửa, nhưng
mặt hướng về
phía nhà tôi,
ngồi trên một
ḥn đá cạnh
ruộng lúa trước
làng, trong tay
c̣n cầm một quả
bóng bay bẩn
thỉu. Khi tôi và
lũ trẻ đứng
trước mặt mẹ, mẹ
cuống cuồng nh́n
trong đám tôi
t́m con trai mẹ.
Cuối cùng mẹ dán
chặt mắt vào tôi,
nh́n tôi cḥng
chọc, nhếch mép
bảo: "Thụ...
bóng... bóng...".
Mẹ đứng lên,
liên tục giơ lên
quả bóng bay
trong tay, dúi
vào ḷng tôi với
vẻ nịnh nọt. Tôi
th́ liên tục lùi
lại. Tôi thất
vọng ghê gớm,
không ngờ người
mẹ ngày đêm tôi
nhớ thương lại
là cái h́nh
người này. Một
thằng cu đứng
cạnh tôi kêu to:
"Thụ, bây giờ
mày biết con
điên là thế nào
chưa? Là mẹ mày
như thế này đấy!"
Tôi tức tối đáp
lại nó: "Nó là
mẹ mày ấy! Mẹ
mày mới là con
điên ấy, mẹ mày
mới là thế này!"
Tôi quay đầu
chạy trốn. Người
mẹ bị điên này
tôi không thèm.
Bà nội và bố th́
lại đưa mẹ về
nhà. Năm đó, bà
nội đuổi mẹ đi
rồi, lương tâm
bà bị chất vấn
dày ṿ, bà càng
ngày càng già,
trái tim bà cũng
không c̣n sắt
thép được nữa,
nên bà chủ động
đưa mẹ về, c̣n
tôi lại bực bội,
bởi mẹ đă làm
tôi mất thể diện.
Tôi không bao
giờ tươi tỉnh
với mẹ, chưa bao
giờ chủ động nói
với mẹ, càng
không bao giờ
gọi "Mẹ!", khi
phải trao đổi
với mẹ, tôi gào
là chủ yếu, mẹ
không bao giờ
dám hé miệng.
Nhà không thể
nuôi không mẹ
măi, bà nội
quyết định huấn
luyện cho mẹ làm
việc vặt. Khi đi
làm đồng, bà nội
dắt mẹ đi "quan
sát học hỏi", bà
bảo mẹ không
nghe lời sẽ bị
đánh đ̣n.
Sau một thời
gian, bà nội
nghĩ mẹ đă được
dạy dỗ tương đối
rồi, liền để mẹ
tự đi cắt cỏ lợn.
Ai ngờ mẹ chỉ
cắt nửa tiếng đă
xong cả hai bồ "cỏ
lợn". Bà nội vừa
nh́n đă tá hỏa
sợ hăi, cỏ mẹ
cắt là lúa giống
vừa làm đ̣ng trỗ
bông trong ruộng
nhà người ta. Bà
nội vừa sợ vừa
giận phát cuồng
chửi rủa: "Con
mẹ điên lúa và
cỏ mà không phân
biệt được..." Bà
nội c̣n đang
chưa biết nên
xoay xở ra sao,
th́ nhà có ruộng
bị cắt lúa t́m
tới, mắng bà cố
ư dạy con dâu
làm càn. Bà nội
tôi lửa giận bốc
phừng phừng,
trước mặt người
ta lấy gậy đánh
vào eo lưng con
dâu, chửi: "Đánh
chết con điên
này, mày cút
ngay đi cho bà..."
Mẹ tuy điên,
nhưng vẫn biết
đau, mẹ nhảy
nhỏm lên chạy
trốn đầu gậy,
miệng phát ra
những tiếng lắp
bắp sợ hăi:
"Đừng... đừng...".
Sau rồi, nhà
người ta cũng
cảm thấy chướng
mắt, chủ động
bảo: "Thôi,
chúng tôi cũng
chẳng bắt đền
nữa. Sau này giữ
cô ta chặt một
tí là được...".
Sau khi cơn sóng
gió qua, mẹ oại
người dưới đất
thút thít khóc.
Tôi khinh bỉ bảo:
"Cỏ với lúa mà
cũng chả phân
biệt được, mày
đúng là lợn!"
Lời vừa dứt, gáy
tôi bị một cái
tát lật, là bà.
Bà trừng mắt bảo
tôi: "Thằng ngu
kia, mày nói cái
ǵ đấy? Mày c̣n
thế này nữa? Đấy
là mẹ mày đấy!"
Tôi vùng vằng
bĩu môi: "Cháu
không có loại mẹ
điên khùng thế
này!"
"A, mày càng
ngày càng láo.
Xem bà có đánh
mày không!" Bà
nội lại giơ tay
lên, lúc này chỉ
thấy mẹ như cái
ḷ xo bật từ
dưới đất lên,
che giữa bà nội
và tôi, mẹ chỉ
tay vào đầu mẹ,
kêu thảng thốt:
"Đánh tôi, đánh
tôi!"
Tôi hiểu rồi, mẹ
bảo bà nội đánh
mẹ, đừng đánh
tôi. Cánh tay bà
trên không trung
thơng xuống,
miệng lẩm bẩm:
"Con mẹ điên này,
trong ḷng nó
cũng biết thương
con đây!". Tôi
vào lớp một, cha
được một hộ
chuyên nuôi cá
làng bên mời đi
canh hồ cá, mỗi
tháng lương 50
tệ. Mẹ vẫn đi
làm ruộng dưới
sự chỉ bảo của
bà, chủ yếu là
đi cắt cỏ lợn,
mẹ cũng không
c̣n gây ra vụ
rầy rà nào lớn
nữa.
Nhớ một ngày mùa
đông đói rét năm
tôi học lớp ba,
trời đột ngột đổ
mưa, bà nội sai
mẹ mang ô cho
tôi. Có lẽ trên
đường đến trường
tôi mẹ đă ngă ́
oạch mấy lần,
toàn thân trông
như con khỉ lấm
bùn, mẹ đứng ở
ngoài cửa sổ lớp
học nh́n tôi
cười ngớ ngẩn,
miệng c̣n gọi
tôi: "Thụ...
ô...". Có mấy
đứa bạn tôi cười
khúc khích, tôi
như ngồi trên
bàn chông, oán
hận mẹ khủng
khiếp, hận mẹ
không biết điều,
hận mẹ làm tôi
xấu hổ, càng hận
thằng Phạm Gia
Hỷ cầm đầu trêu
chọc. Trong lúc
nó c̣n đang khoa
trương bắt chước
mẹ, tôi chộp cái
hộp bút trước
mặt, đập thật
mạnh cho nó một
phát, nhưng bị
Phạm Gia Hỷ
tránh được. Nó
xông tới bóp cổ
tôi, chúng tôi
giằng co đánh
nhau. Tôi nhỏ
con, vốn không
phải là đối thủ
của nó, bị nó dễ
dàng đè xuống
đất. Lúc này,
chỉ nghe một
tiếng "vút" kéo
dài từ bên ngoài
lớp học, mẹ
giống như một
đại hiệp "bay"
ào vào, một tay
tóm cổ Phạm Gia
Hỷ, đẩy ra tận
ngoài cửa lớp.
Ai cũng bảo
người điên rất
khỏe, thật sự
đúng là như vậy.
Mẹ dùng hai tay
nhấc bổng thằng
bắt nạt tôi lên
trên không trung,
nó kinh sợ kêu
khóc gọi bố mẹ,
một chân béo ị
khua khoắng đạp
loạn xạ trên
không trung. Mẹ
không thèm để ư,
vứt nó vào ao
nước cạnh cổng
trường, rồi mặt
thản nhiên, mẹ
đi ra.
Mẹ v́ tôi gây ra
đại hoạ, mẹ lại
làm như không có
việc ǵ xảy ra.
Trước mặt tôi,
mẹ lại có vẻ
khiếp nhược,
nh́n tôi vẻ muốn
lấy ḷng. Tôi
hiểu ra đây là
t́nh yêu của mẹ,
dù đầu óc mẹ
không tỉnh táo,
th́ t́nh yêu của
mẹ vẫn tỉnh táo,
v́ con trai của
mẹ bị người ta
bắt nạt. Lúc đó
tôi không ḱm
được kêu lên: "Mẹ!"
đây là tiếng gọi
đầu tiên kể từ
khi tôi biết nói.
Mẹ sững sờ cả
người, nh́n tôi
rất lâu, rồi y
hệt như một đứa
trẻ con, mặt mẹ
đỏ hồng lên,
cười ngớ ngẩn.
Hôm đó, lần đầu
tiên hai mẹ con
tôi cùng che một
cái ô về nhà.
Tôi kể sự t́nh
cho bà nội nghe,
bà nội sợ rụng
rời ngă ngồi lên
ghế, vội vă nhờ
người đi gọi cha
về. Cha vừa bước
vào nhà, một đám
người tráng niên
vạm vỡ tay dao
tay thước xông
vào nhà tôi,
không cần hỏi
han trắng đen ǵ,
trước tiên đập
phá mọi bát đũa
ṿ hũ trong nhà
nát như tương,
trong nhà như
vừa có động đất
cấp chín. Đây là
những người do
nhà Phạm Gia Hỷ
nhờ tới, bố Phạm
hung hăn chỉ vào
cha tôi nói:
"Con trai tao sợ
quá đă phát điên
rồi, hiện đang
nằm nhà thương.
Nhà mày mà không
mang 1000 tệ trả
tiền thuốc thang,
mẹ mày tao cho
một mồi lửa đốt
tan cái nhà mày
ra."
Một ngh́n tệ?
Cha đi làm một
tháng chỉ 50 tệ!
Nh́n những người
sát khí đằng
đằng nhà họ Phạm,
cha tôi mắt đỏ
lên dần, cha
nh́n mẹ với ánh
mắt cực kỳ khủng
khiếp, một tay
nhanh như cắt dỡ
thắt lưng da,
đánh tới tấp
khắp đầu mặt mẹ.
Một trận lại một
trận, mẹ chỉ c̣n
như một con
chuột khiếp hăi
run rẩy, lại như
một con thú săn
đă bị dồn vào
đường chết, nhảy
lên hăi hùng,
chạy trốn, cả
đời tôi không
thể quên tiếng
thắt lưng da vụt
lạnh lùng lên
thân mẹ và những
tiếng thê thiết
mẹ kêu. Sau đó
phải trưởng đồn
cảnh sát đến
ngănbàn tay bạo
lực của cha. Kết
quả hoà giải của
đồn cảnh sát là:
Cả hai bên đều
có tổn thất, cả
hai không nợ nần
ǵ nhau cả. Ai
c̣n gây sự sẽ
bắt luôn người
đó. Đám người đi
rồi, cha tôi
nh́n khắp nhà
mảnh vỡ nồi niêu
bát đũa tan tành,
lại nh́n mẹ tôi
vết roi đầy ḿnh,
cha tôi bất ngờ
ôm mẹ tôi vào
ḷng khóc thảm
thiết. "Mẹ điên
ơi, không phải
là tôi muốn đánh
mẹ, mà nếu như
tôi không đánh
th́ việc này
không thể dàn
xếp nổi, nhà
ḿnh làm ǵ có
tiền mà đền cho
người. Bởi nghèo
khổ quá mà thành
hoạ đấy thôi!".
Cha lại nh́n tôi
nói: "Thụ, con
phải cố mà học
lên đại học.
Không th́, nhà
ta cứ bị người
khác bắt nạt
suốt đời, nhé!".
Tôi gật đầu, tôi
hiểu.
Mùa hè năm 2000,
tôi thi đỗ vào
trung học với
kết quả xuất sắc.
Bà nội tôi v́
làm việc cực
nhọc cả đời mà
mất trước đó,
gia cảnh ngày
càng khó khăn
hơn. Cục Dân
Chính khu tự trị
Ân Thi (Hồ Bắc)
xếp nhà tôi
thuộc diện đặc
biệt nghèo đói,
mỗi tháng trợ
cấp 40 tệ.
Trường tôi học
cũng giảm bớt
học phí cho tôi,
nhờ thế tôi mới
có thể học tiếp.
V́ học nội trú,
bài vở nhiều,
tôi rất ít khi
về nhà. Cha tôi
vẫn đi làm thuê
50 tệ một tháng,
gánh tiếp tế cho
tôi đặt lên vai
mẹ, không ai
thay thế được.
Mỗi lần bà thím
nhà bên giúp nấu
xong thức ăn,
đưa cho mẹ mang
đi. Hai mươi ki
lô mét đường núi
ngoằn ngoèo ruột
dê làm khổ mẹ
phải tốn sức ghi
nhớ đường đi,
gió tuyết cũng
vẫn đi. Và thật
là kỳ tích, hễ
bất cứ việc ǵ
làm v́ con trai,
mẹ đều không
điên tí nào.
Ngoài t́nh yêu
mẫu tử ra, tôi
không c̣n cách
giải thích nào
khác. Y học cũng
nên giải thích
khám phá hiện
tượng này.
27/4/2003, lại
là một chủ nhật,
mẹ lại đến,
không chỉ mang
đồ ăn cho tôi,
mẹ c̣n mang đến
hơn chục quả đào
dại. Tôi cầm một
quả, cắn một
miếng, cười hỏi
mẹ: "Ngọt quá, ở
đâu ra?" Mẹ nói:
"Tôi... tôi hái..."
không ngờ mẹ tôi
cũng biết hái cả
đào dại, tôi
chân thành khen
mẹ: "Mẹ, mẹ càng
ngày càng tài
giỏi!". Mẹ cười
h́ h́.
Trước lúc mẹ về,
tôi theo thói
quen dặn ḍ mẹ
phải cẩn thận an
toàn, mẹ ờ ờ trả
lời. Tiễn mẹ
xong, tôi lại
bận rộn ôn tập
trước kỳ thi
cuối cùng của
thời phổ thông.
Ngày hôm sau,
khi đang ở trên
lớp, bà thím vội
vă chạy đến
trường, nhờ thầy
giáo gọi tôi ra
ngoài cửa. Thím
hỏi tôi, mẹ tôi
có đến đưa tiếp
tế đồ ăn không?
Tôi nói đưa rồi,
hôm qua mẹ về
rồi. Thím nói: "Không,
mẹ mày đến giờ
vẫn chưa về nhà!"
Tim tôi thót lên
một cái, mẹ tôi
chắc không đi
lạc đường? Chặng
đường này mẹ đă
đi ba năm rồi,
có lẽ không thể
lạc được. Thím
hỏi: "Mẹ mày có
nói ǵ không?"
Tôi bảo không,
mẹ chỉ cho cháu
chục quả đào
tươi. Thím đập
hai tay:" Thôi
chết rồi, hỏng
rồi, có lẽ v́
mấy quả đào dại
rồi!" Thím kêu
tôi xin nghỉ học,
chúng tôi đi men
theo đường núi
về t́m. Đường về
quả thực có mấy
cây đào dại,
trên cây chỉ lơ
thơ vài quả cọc,
bởi nếu mọc ở
vách đá mới c̣n
giữ được quả.
Chúng tôi cùng
lúc nh́n thấy
trên thân cây
đào có một vết
găy cành, dưới
cây là vực sâu
trăm thước. Thím
nh́n tôi rồi nói:
"Chúng ta đi
xuống khe vách
đá t́m!" Tôi nói:
"Thím, thím đừng
doạ cháu...".
Thím không nói
năng kéo tôi đi
xuống vách núi...
Mẹ nằm yên tĩnh
dưới khe núi,
những trái đào
dại vương văi
xung quanh,
trong tay mẹ c̣n
nắm chặt một quả,
máu trên người
mẹ đă cứng lại
thành đám màu
đen nặng nề. Tôi
đau đớn tới mức
ngũ tạng như vỡ
ra, ôm chặt cứng
lấy mẹ, gọi: "Mẹ
ơi, Mẹ đau khổ
của con ơi! Con
hối hận đă nói
rằng đào này
ngọt! Chính là
con đă lấy mạng
của mẹ... Mẹ ơi,
mẹ sống chẳng
được hưởng sung
sướng ngày nào..."
Tôi sát đầu tôi
vào khuôn mặt
lạnh cứng của mẹ,
khóc tới mức
những ḥn đá dại
trên đỉnh núi
cũng rớt nước
mắt theo tôi.
Ngày 7/8/2003,
một trăm ngày
sau khi chôn cất
mẹ, thư gọi nhập
học dát vàng dát
bạc của Đại học
Hồ Bắc đi xuyên
qua những ngả
đường mẹ tôi đă
đi, chạy qua
những cây đào
dại, xuyên qua
ruộng lúa đầu
làng, "bay"
thẳng vào cửa
nhà tôi. Tôi gài
lá thư đến muộn
ấy vào đầu ngôi
mộ cô tịch của
mẹ: "Mẹ, con đă
có ngày mở mặt
mở mày rồi, MẸ
có nghe thấy
không? MẸ có thể
ngậm cười nơi
chín suối rồi!"
|
|
|
oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo |
1 truyện ngắn cảm
động đến rơi lệ ...
Suốt thời thơ ấu và
cả khi lớn lên, lúc
nào tôi cũng ghét mẹ
tôi. Lư do chính có
lẽ v́ bà chỉ có một
con mắt. Bà là đầu
đề để bạn bè trong
lớp chế giễu, châm
chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu
ăn để nuôi tôi ăn
học. Một lần bà đến
trường để kiếm tôi
làm tôi phát ngượng.
Sao bà lại có thể
làm như thế với tôi?
Tôi lơ bà đi, ném
cho bà một cái nh́n
đầy căm ghét rồi
chạy biến. Ngày hôm
sau, một trong những
đứa bạn học trong
lớp la lên: “Ê, tao
thấy rồi. Mẹ mày chỉ
có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn
chôn ḿnh xuống đất.
Tôi chỉ muốn bà biến
mất khỏi cuộc đời
tôi. Ngày hôm đó đi
học về tôi nói thẳng
với bà: “Mẹ chỉ muốn
biến con thành tṛ
cười!”.
Mẹ tôi không nói ǵ.
C̣n tôi, tôi chẳng
để ư ǵ đến những
lời nói đó, v́ lúc
ấy ḷng tôi tràn đầy
giận dữ. Tôi chẳng
để ư ǵ đến cảm xúc
của mẹ. Tôi chỉ muốn
thoát ra khỏi nhà,
không c̣n liên hệ ǵ
với mẹ tôi. V́ thế
tôi cố gắng học hành
thật chăm chỉ, và
sau cùng, tôi có
được một học bổng để
đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia
đ́nh, mua nhà và có
mấy đứa con. Vợ tôi
là con nhà gia thế,
tôi giấu nàng về bà
mẹ của ḿnh, chỉ nói
ḿnh mồ côi từ nhỏ.
Tôi hài ḷng với
cuộc sống, với vợ
con và những tiện
nghi vật chất tôi có
được ở Singapore.
Tôi mua cho mẹ một
căn nhà nhỏ, thỉnh
thoảng lén vợ gởi
một ít tiền về biếu
bà, tự nhủ thế là
đầy đủ bổn phận. Tôi
buộc mẹ không được
liên hệ ǵ với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất
chợt đến thăm. Nhiều
năm rồi bà không gặp
tôi, thậm chí bà
cũng chưa bao giờ
nh́n thấy các cháu.
Khi thấy một bà già
trông có vẻ lam lũ
đứng trước cửa, mấy
đứa con tôi có đứa
cười nhạo, có đứa
hoảng sợ. Tôi vừa
giận vừa lo vợ tôi
biết chuyên, hét lên:
“Sao bà dám đến đây
làm con tôi sợ thế?
Đi khỏi đây ngay!”.
Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ
trả lời “Ồ, xin lỗi,
tôi nhầm địa chỉ!”
và lặng lẽ quay đi.
Tôi không thèm liên
lạc với bà trong
suốt một thời gian
dài. Hồi nhỏ, mẹ đă
làm con bị chúng bạn
trêu chọc nhục nhă,
bây giờ mẹ c̣n định
phá hỏng cuộc sống
đang có của con hay
sao?
Một hôm, nhận được
một lá thư mời họp
mặt của trường cũ
gởi đến tận nhà, tôi
nói dối vợ là phải
đi công tác. Sau
buổi họp mặt, tôi
ghé qua căn nhà của
mẹ, v́ ṭ ṃ hơn là
muốn thăm mẹ. Mấy
người hàng xóm nói
rằng mẹ tôi đă mất
vài ngày trước đó và
do không có thân
nhân, sở an sinh xă
hội đă lo mai táng
chu đáo.
Tôi không nhỏ được
lấy một giọt nước
mắt. Họ trao lại cho
tôi một lá thư mẹ để
lại cho tôi:
“Con yêu quư,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ
đến con. Mẹ xin lỗi
về việc đă dám qua
Singapore bất ngờ và
làm cho các cháu
phải sợ hăi. Mẹ rất
vui khi nghe nói con
sắp về trường tham
dự buổi họp mặt,
nhưng mẹ sợ mẹ không
bước nổi ra khỏi
giường để đến đó
nh́n con. Mẹ ân hận
v́ đă làm con xấu hổ
với bạn bè trong
suốt thời gian con
đi học ở đây.
Con biết không, hồi
con c̣n nhỏ xíu, con
bị tai nạn và hỏng
mất một bên mắt. Mẹ
không thể ngồi yên
nh́n con lớn lên mà
chỉ có một mắt, nên
mẹ đă cho con con
mắt của mẹ. Mẹ đă
bán tất cả những ǵ
mẹ có để bác sĩ có
thể thay mắt cho
con, nhưng chưa bao
giờ mẹ hối hận về
việc đó. Mẹ rất hănh
diện v́ con đă nên
người, và mẹ kiêu
hănh v́ những ǵ mẹ
đă làm được cho con.
Con đă nh́n thấy cả
một thế giới mới,
bằng con mắt của mẹ,
thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ......
|
ooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo |
1 Truyện rất
ngắn - Nghĩ sâu ...
Ăn mày
Phố chiều ,
những ḍng
người đủ
chủng loại
xe cộ chen
nhau mắc cửi
. Vỉa hè ,
một lăo ăn
mày ngồi co
ro , bộ quần
áo lỗ chỗ
những mảng
thông gió .
Khách bộ
hành ngang
qua đều lách
đi qua lăo ,
chun mũi vẻ
khinh miệt
và ghê tởm
...
Chú bé loắt
choắt .. cái
xắc th́ to .
Bé vùa đi
học về , năm
nay bé vừa
vào lớp 1 .
Bé đi về
phía ông già
, dợm bước
dường như sợ
hăi . Rồi bé
rón rén lại
gần , ṿng
tay nh́n cụ
già " Cháu
chào ông ạ "
.Lăo ăn mày
ngẩng đầu
cười , nụ
cười tươi
như những
chồi non nhú
trên thân
bàng , dẫu
mùa đă sắp
sang Đông
....
Nốt ruồi
đuôi mắt...
Vợ vào viện
3 hôm chưa
đẻ . Anh tạt
về nhà . Mấy
thằng bạn
qua chơi .
Mưa .
- thịt chó
đê ...
Anh vẫy con
Vàng đến gần
, nó ngoe
nguẩy đuôi
mừng rỡ .
Bốp ! Mắt
con vàng
trân trối
nh́n anh .
Đuôi mắt có
một nốt ruồi
...
Chiều Vợ gọi
" em đang
lên giường
đẻ " .Anh
tức tốc chạy
vào .
Ca đẻ khó .
Bác sĩ lắc
đầu " chỉ
cứu được mẹ
" . Anh vào
pḥng xác .
Lật tấm drap
trắng nhín
hài nhi bé
bỏng lần đầu
và cũng là
lần cuối .
Mắt nó mở to
..đuôi mắt
có một nốt
ruồi ....
Osin
Chị thuê nó
sau khi sinh
thằng cu thứ
2 . Con bé
ngày mới vào
gầy g̣ hom
hem nhưng
đảm việc .
Lau nhà cửa
, trông em ,
nấu nướng ..chẳng
chê nó được
việc ǵ .
Năm nay
thằng ku lên
ba , vài hôm
nữa là đi
trẻ . ..
Nuôi thêm
một miệng ăn
bây giờ
không có khó
khăn ǵ ,
nhưng nuôi
để làm ǵ ?
Chị đắn đo
về việc cho
con bé nghỉ
việc .Hai
hôm nay lần
lữa định nói
mà không
biết lựa lời
sao cho phải
. Dù sao nó
cũng như một
thành viên
gia đ́nh này
rồi . Cứ
nghĩ đến
thằng ku và
nó quấn quưt
là chị lại
ngần ngại .
Con bé h́nh
như đoán
được suy
nghĩ của chị
, chiều tối
nó bỏ cơm ,
ngồi ôm
thằng ku ,
nước mắt
ngân ngấn .
Trưa , chị
đi làm về ,
trên bàn có
miếng giấy ,
nét chữ
nguệch ngoạc
:
" cháu về
quê cô ạ ,
cháu xin lỗi
đă không
chào cô .
Cháu nhờ cô
dùng tiền
lương tháng
này của cháu
mua cho em
một món quà
. Cô đừng lo
cho cháu ,
cháu đă có
tính toán
rồi , cháu
chào cô !
... "
Chiều thằng
bé đi học về
, dáo dác
quanh nhà
t́m ... Chị
khóc , vội
bế con ra
bến xe mua
vé về một
miền quê
nghèo ...
Nó
Ba mất. Mẹ
nó sợ tuổi
xuân trôi
qua uổng phí,
đi bước nữa
.
Nó về ở với
Nội . Nội
già . Nó làm
tất cả . Nó
giống người
châu Phi -
đen trùi
trũi ! Có
người hỏi :
"Mày có buồn
không ??" .
Nó im lặng
nh́n xa xăm
.....
Một chiều,
nó dẫn về
một con bé,
nhỏ hơn
nhiều . Nội
nh́n nó ngạc
nhiên . Nó
ngậm ngùi :
"Con c̣n có
Nội - nó
chẳng c̣n ai
..... !!"
.....
Tính Cách
Mẹ tôi buôn
bán, chai ĺ
trước cán
cân cơm áo
nhưng mẫn
cảm trong
nghệ thuật.
Những nước
mắt t́nh
buồn phim
ảnh, những
sụt sùi số
phận cải
lương, bà
hồn nhiên "
ăn theo" một
cách ngon
lành. Có lần,
cha tôi giỡn:
- Coi chừng
trôi ti vi
...
- C̣n sách
ông chưa
viết ra đă
hoá đá - Mẹ
tôi trả
miếng - Thế
cũng mang
danh nhà này,
nhà nọ.
Một hôm,
đang bữa ăn,
bỗng nhiên
mẹ tôi hớn
hoá phốc ra
chặn đường
con bé bán
trứng vịt
lộn.
- mày biến
đâu tài thế.
H́! có chui
xuống đất
cũng gặp
tao- Bà vừa
nói vừa
giằng mủng
trứng, đếm
lấy trừ nợ.
- D́ ơi, cho
con khất, mẹ
con ốm!
- Nhà này
cũng đang ốm
đây - Mẹ tôi
cười bù -
Khỏi bẻm mép.
Con bé chưng
hửng, lă chă
nước mắt
nh́n cái
mủng không,
rồi bưng lên,
xiêu vẹo
bước đi ...
Cha tôi cám
cảnh, quay
mặt, rút
khăn mùi soa
chấm mắt.
Lâu sau, ti
vi phát vở
kịch " Cô bé
nghèo bán
trứng bị
xiếc nợ ".
Lúc ấy, mẹ
tôi lại khóc,
c̣n cha tôi
th́ cười.
Niềm Vui Của
Mẹ
Mẹ thích làm cô
giáo. Nó hứa sẽ
làm cô giáo. Mẹ
mĩm cười.
Mẹ bị đau bao tử.
Nó hứa sẽ làm
bác sĩ. Mẹ mĩm
cười.
Mẹ làm việc cực
khổ. Nó hứa sẽ
làm nhiều tiền
cho mẹ đi tham
quan thế giới.
Mẹ mĩm cười.
Bây giờ Nó nghe
con hứa mỗi ngày.
Nó tự hỏi "Nó đă
làm ǵ cho mẹ?"
... Nó mĩm cười.
Vô tâm
Ngày c̣n nhỏ,
tôi thường
được di -
dượng kể về
chuyện t́nh
của họ. Một
t́nh yêu
thật dẹp
được tô điểm
bằng những
t́nh khúc
của nhạc sĩ
Trịnh Cộng
Sơn mà lúc
ấy cả hai
người đều
thích...
Hôm vào nhà
sách, thấy
tuyển tập
nhạc Trịnh
Công Sơn,
tôi mua ngay
gởi tặng d́
- dượng.
Người bạn
gái đi cùng
bỗng hỏi: "
Ba mẹ anh
thích ǵ?
Sao anh
không mua
tặng họ? ".
Tôi chợt
giật ḿnh.
Tôi có vô
tâm lắm
không khi mà
tôi cũng
chẳng biết
được ba mẹ
tôi thích
điều ǵ nhất!
Tuổi thơ
Thằng Nhân
vừa về đến
nhà, chưa
kịp rửa mặt
mũi tay chân
liền sà vào
ḷng bà nội.
- Con đi
thăm chị có
vui không?
Bà hỏi.
Thằng bé mặt
buồn xo,
phụng phịu:
- Chị Hiếu
nói thương
con, nhớ
con. Vậy mà
xin một cái
áo mới để "tụ"
trường mặc
đi học chỉ
cũng hổng
cho. Nhà chỉ
ở treo áo
nhiều ơi là
nhiều, đủ
màu xanh đỏ
tím vàng,
đẹp ơi là
đẹp...
Bà ái ngại
nh́n cháu mà
nước mắt ứa
ra. Tội
nghiệp con
bé Hiếu của
bà... Mười
mấy tuổi đầu
đă phải đi
làm thuê cho
người ta,
mấy tháng
rồi không
dám về thăm
nhà v́ sợ
hụt tiền
đóng học phí
cho em.
|
|
1/ Một
chuyện t́nh cảm động đầy nước mắt
Những hiểu lầm
vô t́nh nối tiếp, đă làm vấp những bước chân của hạnh
phúc. Khi số mệnh bắt ta trả giá,
tất cả đă trở nên muộn
màng. Đây là một câu chuyện có thực và đầy nước mắt.
1. Mẹ ở quê lên
Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ
lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già.
Chồng tôi mất cha từ ngày anh c̣n nhỏ, mẹ chồng tôi là
chỗ dựa duy nhất,mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết
đại học.
“Khổ đau cay đắng” bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ
chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn
pḥng có ban công hướng Nam, pḥng có thể đón nắng,
trồng chút hoa cỏ ǵ đó.
Chồng tôi đứng giữa căn pḥng ngập tràn nắng, không nói
câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp pḥng,
khi tôi giăy giụa cào cấu đ̣i xuống, anh nói: “Đi đón mẹ
chúng ta thôi!”.
Vĩnh cửu
Chồng tôi vóc dáng cao lớn, tôi thích nép đầu vào ngực
anh, cảm giác anh có thể tóm lấy cả thân h́nh mảnh mai
bé nhỏ của tôi, nhét vào trong túi áo. Mỗi khi chúng tôi
căi cọ và không chịu làm lành, anh thường nhấc bổng tôi
lên đầu quay tṛn, cho đến lúc tôi sợ hăi van xin anh
thả xuống. Nỗi sợ hăi hạnh phúc ấy làm tôi mê mẩn.
Những thói quen ở nhà quê của mẹ chồng tôi măi không thể
thay đổi. Tôi thích mua hoa tươi bày trong pḥng khách,
mẹ chồng tôi sau này không nhịn được bảo: “Bọn trẻ các
con lăng phí quá, mua hoa làm chi? Nào có thể ăn được
như cơm!”.
Tôi cười: “Mẹ, trong nhà có hoa nở rộ, tâm trạng mọi
người cũng vui vẻ”.
Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn, chồng tôi vội cười: “Mẹ,
người thành phố quen thế rồi, dần dần mẹ sẽ quen thôi!”.
Mẹ chồng tôi không nói ǵ nữa, nhưng mỗi lần thấy tôi
mang hoa về, bà vẫn không nhịn được hỏi mua hoa mất bao
nhiêu tiền, tôi nói, th́ bà chép miệng. Có lần thấy tôi
xách túi lớn túi nhỏ đi mua sắm về, bà hỏi cái này bao
nhiêu tiền cái kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể thật, th́ bà
chép miệng càng to hơn.
Chồng tôi véo mũi tôi nói: “Đồ ngốc, em đừng nói cho mẹ
biết giá thật có phải đỡ hơn không?”.
Cuộc sống hạnh phúc đă lẳng lặng trôi những âm điệu
không êm đềm.
Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy chồng tôi dậy nấu bữa
sáng, với bà, làm đàn ông mà phải vào bếp nấu nướng cho
vợ, làm ǵ có chuyện ngược đời đó?
Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi giả
vờ không nhận thấy. Mẹ chồng tôi bèn khua bát đũa canh
cách, đấy là cách phản đối không lời của bà.
Tôi là giáo viên dạy múa ở Cung thiếu niên, nhảy múa đă
đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ ḿnh trong ổ chăn ấm áp, tôi
không muốn phải hy sinh nốt sự hưởng thụ duy nhất ấy, v́
thế tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của mẹ chồng. C̣n
mẹ chồng tôi thỉnh thoảng có giúp tôi làm việc nhà, th́
chỉ làm tôi càng bận rộn thêm.
Ví như, bà gom tất thảy mọi túi nilông đựng đồ và đựng
rác trong nhà lại, bảo chờ gom đủ rồi bán đồng nát một
thể, v́ thế trong nhà chỗ nào cũng toàn túi nilông dùng
rồi; Bà tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, để khỏi làm bà
mất mặt, tôi đành phải lén lút rửa lại lần nữa. Có một
buổi tối, mẹ chồng tôi bắt gặp tôi đang lén rửa lại bát,
bà đóng cửa pḥng đánh “sầm” một cái, nằm bên trong khóc
ầm ĩ.
Chồng tôi khó xử, sau việc này, suốt đêm anh không nói
với tôi câu nào, tôi nũng nịu, làm lành, anh cũng mặc kệ.Tôi giận dữ, hỏi anh: “Thế em rốt cục đă làm sai cái ǵ
nào?”.
Anh trừng mắt nh́n tôi nói: “Em không chịu nhường mẹ đi
một chút, ăn bát chưa sạch th́ cũng có chết đâu?”.
Sau đó, cả một thời gian dài, mẹ chồng tôi không nói
chuyện với tôi, không khí trong gia đ́nh gượng gạo dần.
Thời gian đó, chồng tôi cũng sống rất mệt mỏi, anh không
biết nên làm vui ḷng ai trước.
Mẹ chồng tôi không cho con trai nấu bữa sáng nữa, xung
phong đảm nhận “trọng trách” này. Mẹ chồng tôi ngắm con
trai ăn sáng vui vẻ, lại nh́n sang tôi, ánh mắt bà trách
móc tôi làm không trọn trách nhiệm của người vợ. Để
tránh bị khó xử, tôi đành ăn tạm gói sữa trên đường đi
làm.
Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi buồn trách, hỏi tôi: “Rodi, có
phải em chê mẹ anh nấu cơm không sạch nên em không ăn ở
nhà?”. Lật ḿnh, anh quay lưng về phía tôi lạnh lùng,
mặc kệ tôi nước mắt tủi thân lăn tràn trề.
Cuối cùng, chồng tôi thở dài: “Rodi, thôi em cứ coi như
là v́ anh, em ở nhà ăn sáng được không?”. Thế là tôi
đành quay về ngồi ở bàn ăn ngần ngại mỗi sáng.
Sáng đó, tôi húp bát cháo do mẹ chồng nấu, đột nhiên lợm
giọng, mọi thứ trong dạ dầy tống tháo hết ra ngoài, tôi
cuống cuồng bịt chặt miệng không cho nó trào ra, nhưng
không được, tôi vứt bát đũa (chú thích: người Trung Quốc
ăn cháo bằng đũa, không dùng th́a như ở Việt Nam) nhảy
bổ vào toa-lét, nôn ọe hết.
Khi tôi hổn hển thở được, b́nh tâm lại, thấy mẹ chồng
tôi đang khóc lóc than thân trách phận bằng tiếng pha
rặt
giọng nhà quê, chồng tôi đứng ở cửa toa-lét giận dữ
nh́n tôi, tôi há miệng không nói được nên lời, tôi đâu
có cố ư.
Lần đầu tiên tôi và chồng tôi bắt đầu căi nhau kịch liệt,
ban đầu mẹ chồng tôi ngồi nh́n chúng tôi, rồi bà đứng
dậy, thất thểu đi ra khỏi cửa. Chồng tôi hằn học nh́n
tôi một cái rồi xuống nhà đuổi theo mẹ.
2. Những tháng ngày tăm
tối
Suốt ba ngày, chồng tôi không về nhà, cũng không gọi
điện. Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày mẹ chồng tôi lên
đây, tôi đă cực nhục đủ rồi, c̣n muốn ǵ tôi nữa? Nhưng
kỳ lạ làm sao, tôi vẫn cứ buồn nôn, ăn ǵ cũng chẳng
thấy ngon, thêm vào đó việc nhà rối ren, tâm trạng tôi
cực kỳ tồi tệ. Sau đó, một đồng nghiệp bảo tôi: “Rodi,
trông sắc mặt cậu xấu lắm, đi khám bác sĩ xem nào”.
Kết quả khám của bác sĩ là tôi đă có thai. Tôi hiểu ra
sáng hôm đó v́ sao tôi nôn ọe, trong cảm giác hạnh phúc
có xen lẫn chút oán trách, chồng tôi và cả bà mẹ chồng
đă từng sinh nở, v́ sao họ không hề nghĩ đến lư do ấy? Ở
cổng bệnh viện, tôi gặp chồng tôi.
Mới chỉ ba hôm không gặp mặt, chồng tôi đă trở nên hốc
hác. Tôi đáng lẽ định quay người đi thẳng,nhưng trông
anh rất đáng thương, tôi không nén được gọi anh lại.
Chồng tôi nghe tiếng th́ nh́n thấy tôi, nhưng làm như
không quen biết, trong mắt anh chỉ c̣n sự căm thù, ánh
nh́n ấy làm tôi bị thương.
Tôi tự nói với ḿnh, không được nh́n anh ấy, không được
nh́n anh ấy, tôi đưa tay vẫy một chiếc taxi chạy qua.Lúc đó tôi mong muốn làm sao được kêu lên với chồng tôi
một tiếng: “Anh ơi, em sắp sinh cho anh một đứa con rồi!”
và
được anh bế bổng lên, quay tṛn hạnh phúc, những cái
tôi mơ ước không xảy ra, trên chiếc taxi, nước mắt tôi
chầm chậm rơi xuống.
V́ sao một vụ căi nhau đă làm t́nh yêu trở nên tồi tệ
như thế này? Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường nhớ
chồng, nhớ đến sự căm thù trong mắt anh. Tôi ôm một góc
chăn nằm khóc. Đêm đó, trong nhà có tiếng mở ngăn kéo.
Bật đèn lên, tôi nh́n thấy gương mặt đầy nước mắt của
chồng tôi. Anh ấy đang lấy tiền.
Tôi lạnh lùng nh́n anh, không nói ǵ. Anh coi như không
có tôi, cầm tiền và sổ tiết kiệm rồi đi. Có lẽ anh đă
quyết định rời bỏ tôi thật sự. Thật là một người đàn ông
khôn ngoan, t́nh và tiền rạch ṛi thế. Tôi cười nhạt vài
cái, nước mắt lại “ồn ào” lăn xuống.
Ngày hôm sau, tôi không đi làm. Tôi dọn lại toàn bộ suy
nghĩ của ḿnh, đi t́m chồng nói chuyện một lần cho rơ.
Đến công ty của chồng, thư kư hơi lạ lùng nh́n tôi, bảo:
“Mẹ của tổng giám đốc Trần bị tai nạn giao thông, đang
trong viện”.
Tôi há hốc mồm trợn mắt, chạy bổ tới bệnh viện, khi t́m
được chồng tôi, mẹ chồng tôi đă mất rồi. Chồng tôi không
nh́n tôi, mặt anh rắn lại.
Tôi nh́n gương mặt gầy g̣ trắng bệch xanh tái lại của mẹ
chồng,nước mắt tôi tuôn xuống ào ạt, trời ơi! Sao lại
ra thế này? Cho đến tận lúc chôn cất bà, chồng tôi cũng
không hề nói với tôi một câu, thậm chí mỗi ánh mắt đều
mang một nỗi thù hận sâu sắc.
Về vụ tai nạn xe, tôi phải hỏi người khác mới biết đại
khái là,mẹ chồng tôi bỏ nhà đi mơ hồ ra phía bến xe, bà
muốn
về quê, chồng tôi càng theo bà càng đi nhanh, khi
qua đường, một chiếc xe buưt đă đâm thẳng vào bà…
Cuối cùng tôi đă hiểu sự căm ghét của chồng, nếu buổi
sáng hôm đó tôi không nôn, nếu chúng tôi không căi nhau,
nếu như… trong tim anh ấy, tôi chính là người gián tiếp
gây ra cái chết của mẹ anh.
Chồng tôi im lặng dọn đồ vào ở pḥng mẹ, mỗi tối anh về
nhà nồng nặc hơi rượu.Và tôi bị ḷng tự trọng đáng
thương lẫn sự ân hận dồn nén tới không thể thở được,
muốn giải thích cho anh, muốn nói với anh rằng chúng ta
sắp có con rồi, nhưng nh́n vào đôi mắt lạnh lùng của anh,
tôi lại nuốt hết đi những lời định nói. Thà anh đánh tôi
một trận hoặc chửi bới tôi một trận c̣n hơn, cho dù tất
cả đă xảy ra không phải do tôi cố ư.
Ngày lại ngày cứ thế trôi đi trùng lặp, chồng tôi về nhà
ngày càng muộn. Tôi cố chấp, coi anh c̣n hơn kẻ lạ. Tôi
là cái tḥng lọng thắt trong trái tim chồng tôi.
Một lần, tôi đi qua một tiệm ăn châu Âu, xuyên qua lớp
cửa kính trong suốt kéo dài từ trần nhà xuống sát mặt
đất, tôi nh́n thấy chồng tôi ngồi đối diện một cô gái
trẻ, anh nhè nhẹ vuốt tóc cô gái, tôi đă hiểu ra tất cả.
Ban đầu tôi sững sờ, rồi tôi bước vào tiệm ăn, đứng
trước mặt chồng, nh́n anh trân trối, mắt khô cạn. Tôi
chẳng c̣n muốn nói ǵ, cũng không thể nào nói ǵ. Cô gái
nh́n tôi, nh́n chồng tôi, đứng lên định bỏ đi, chồng tôi
đưa tay ấn cô ngồi xuống, và, anh cũng trân trối nh́n
tôi, không hề thua kém.
Tôi chỉ c̣n nghe thấy tiếng trái tim tôi đang đập thoi
thóp, đập thoi thóp từng nhịp một từng nhịp một cho tới
tận ranh giới tái xanh của cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi,
nếu tôi cứ đứng thế này măi, tôi và đứa bé trong bụng
tôi sẽ cùng ngă.
Đêm đó, chồng tôi không về nhà, anh dùng cách đó để nói
cho tôi biết: Cùng với cái chết của mẹ chồng tôi, t́nh
yêu của chúng tôi cũng đă chết rồi.
Chồng tôi không quay về nữa. Có hôm, tôi đi làm về,thấy
tủ quần áo bị động vào,chồng tôi quay về lấy vài thứ đồ
của anh. Tôi không muốn gọi điện cho chồng tôi, ngay cả
ư nghĩ ban đầu là giải thích mọi chuyện cho anh, giờ
cũng đă biến mất hoàn toàn.
Tôi một ḿnh sống, một ḿnh đi bệnh viện khám thai,mỗi
lần thấy những người chồng thận trọng d́u vợ đi viện
khám thai, trái tim tôi như vỡ tan ra. Đồng nghiệp lấp
lửng xui tôi nạo thai đi cho xong, nhưng tôi kiên quyết
nói không, tôi điên cuồng muốn được đẻ đứa con này ra,
coi như một cách bù đắp cho cái chết của mẹ chồng tôi.
Khi tôi đi làm về, chồng tôi đang ngồi trong pḥng khách,
khói thuốc mù mịt khắp pḥng, trên bàn nước đặt một tờ
giấy. Không cần liếc qua, tôi đă biết tờ giấy viết ǵ.
Trong hai tháng chồng tôi không về nhà, tôi đă dần dần
học được cách b́nh tĩnh. Tôi nh́n anh, gỡ mũ xuống, bảo:
“Anh chờ chút, tôi kư!”. Chồng tôi cứ nh́n tôi, ánh mắt
anh bối rối, như tôi.
Tôi vừa cởi cúc áo khoác vừa tự dặn ḿnh: “Không khóc,
không khóc…”. Mắt rất đau, nhưng tôi không cho phép
nước
mắt được lăn ra. Treo xong áo khoác, cái nh́n của chồng
tôi gắn chặt vào cái bụng đă nổi lên của tôi. Tôi mỉm
cười,
đi tới, kéo tờ giấy lại, không hề nh́n, kư lên đó
cái tên tôi, đẩy lại phía anh.
“Rodi, em có thai à?”.
Từ sau khi mẹ chồng gặp tai nạn, đây là câu đầu tiên anh
nói với tôi. Tôi không cầm được nước mắt nữa, lệ “tới
tấp” tràn xuống má.
Tôi đáp: “Vâng, nhưng không sao đâu, anh có thể đi được
rồi!”. Chồng tôi không đi, trong bóng tối, chúng tôi
nh́n nhau. Chồng tôi nằm ôm lấy người tôi, nước mắt thấm
ướt chăn. Nhưng trong tim tôi,rất nhiều thứ đă mất về
nơi quá xa xôi, xa tới mức dù tôi có chạy đuổi theo cũng
không thể với lại.
Không biết chồng tôi đă nói “Anh xin lỗi em!” với tôi
bao nhiêu lần rồi, tôi cũng đă từng tưởng rằng tôi sẽ
tha thứ, nhưng tôi không tài nào làm được, trong tiệm ăn
châu Âu hôm đó, trước mặt người con gái trẻ ấy, ánh mắt
lạnh lẽo chồng tôi nh́n tôi, cả đời này, tôi không thể
nào quên nổi. Chúng tôi đă cùng rạch lên tim nhau những
vết đớn đau. Phía tôi, là vô ư; c̣n anh, là cố t́nh.
3. Hận cũ hóa giải,
nhưng quá khứ không bao giờ trở lại!
Trừ những lúc ấm áp khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, c̣n
với chồng, trái tim tôi lạnh giá như băng,không ăn bất
cứ thứ ǵ anh mua, không cần ở anh bất cứ món quà ǵ,
không nói chuyện với anh.
Bắt đầu từ lúc kư vào tờ giấy kia, hôn nhân cũng như
t́nh yêu đă biến mất khỏi đời tôi.Có hôm chồng tôi thử
quay về pḥng ngủ, anh vào, tôi ra pḥng khách, anh chỉ
c̣n cách quay về ngủ ở pḥng mẹ.
Trong đêm thâu, đôi khi từ pḥng anh vẳng tới tiếng rên
khe khẽ, tôi im lặng mặc kệ. Đây là tṛ anh thường bày
ra, ngày xưa chỉ cần tôi giận anh, anh sẽ giả vờ đau đầu,
tôi sẽ lo lắng chạy đến, ngoan ngoăn đầu hàng chồng,quan tâm xem anh bị làm sao, anh sẽ vươn một tay ra tóm
lấy tôi cười ha hả. Anh đă quên rồi, tôi lo lắng là bởi
tôi yêu anh, c̣n bây giờ, giữa chúng tôi c̣n lại ǵ đâu?
Chồng tôi dùng những tiếng rên ngắt quăng để đón ngày
đứa bé chào đời.Dường như ngày nào anh cũng mua ǵ đó
cho con, các đồ dùng của trẻ sơ sinh, đồ dùng của trẻ em,
ngay cả sách thiếu nhi, từng bọc từng bọc, sắp chất đầy
gian pḥng anh.
Tôi biết chồng tôi dùng cách đó để cảm động tôi, nhưng
tôi không c̣n cảm thấy ǵ nữa. Anh đành giam ḿnh trong
pḥng, gơ máy tính “lạch cà lạch cạch”, có lẽ anh đang
yêu đương trên mạng, nhưng việc đó đối với tôi không có
ư nghĩa ǵ.
Đêm cuối mùa xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi gào lên,
chồng tôi nhảy bổ sang, như thể anh chưa hề thay quần áo
đi ngủ, v́ đang chờ đón giây phút này tới. Anh cơng tôi
chạy xuống nhà, bắt xe, suốt dọc đường nắm chặt bàn tay
tôi, liên tục lau mồ hôi trên trán tôi.
Đến bệnh viện, anh lại cơng tôi chạy vào pḥng phụ sản.
Nằm trên cái lưng gầy guộc và ấm áp, một ư nghĩ hiện ra
trong đầu tôi: “Cả cuộc đời này, c̣n ai có thể yêu tôi
như anh nữa không?”.
Anh đẩy cửa pḥng phụ sản, nh́n theo tôi đi vào, tôi cố
nén cơn đau nh́n lại anh một cái nh́n ấm áp. Từ pḥng đẻ
ra, chồng tôi nh́n tôi và đứa bé, anh cười mắt rưng rưng.
Tôi vuốt bàn tay anh. Chồng tôi nh́n tôi, mỉm cười, rồi,
anh chậm răi và mệt mỏi ngă dụi xuống. Tôi gào tên anh…
Chồng tôi mỉm cười, nhưng không thể mở được đôi mắt mệt
mỏi…
Tôi đă tưởng có những giọt nước mắt tôi không thể nào
chảy v́ chồng nữa, nhưng sự thực lại khác, chưa bao giờ
có nỗi đau đớn mạnh mẽ thế xé nát thân thể tôi.
Bác sĩ nói, phát hiện chồng tôi ung thư gan đă vào giai
đoạn cuối cùng, anh gắng gượng cho đến giờ kể cũng đă là
kỳ tích. Tôi hỏi bác sĩ phát hiện ung thư khi nào? Bác
sĩ nói năm tháng trước, rồi an ủi tôi: “Phải chuẩn bị
hậu sự đi!”.
Tôi mặc kệ sự can ngăn của y tá, về nhà, vào pḥng chồng
tôi bật máy tính, tim tôi phút chốc bị bóp nghẹt.Bệnh
ung thư gan của chồng tôi đă phát hiện từ năm tháng
trước, những tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy mà tôi
nghĩ đó là…
Có hai trăm ngh́n chữ trong máy tính, là lời dặn ḍ
chồng tôi gửi lại cho con chúng tôi: “Con ạ, v́ con, bố
đă kiên tŕ, phải chờ được đến lúc nh́n thấy con bố mới
được gục ngă, đó là khao khát lớn nhất của bố… Bố biết,
cả cuộc
đời con sẽ có rất nhiều niềm vui hoặc gặp nhiều
thử thách, giá như bố được đi cùng con suốt cả chặng
đường con trưởng thành, th́ vui sướng biết bao, nhưng bố
không thể.
Bố viết lại trên máy tính, viết những vấn đề mà con có
thể sẽ gặp phải trong đời, bao giờ con gặp phải những
khó
khăn đó, con có thể tham khảo ư kiến của bố…
Con ơi, viết xong hơn 200 ngh́n chữ, bố cảm thấy như đă
đi cùng con cả một đoạn đời con lớn. Thật đấy,
bố rất
mừng. Con phải yêu mẹ con, mẹ rất khổ, mẹ là người yêu
con nhất, cũng là người bố yêu nhất…”.
Từ khi đứa trẻ đi học mẫu giáo, rồi học Tiểu học, Trung
học, lên Đại học, cho đến lúc t́m việc, yêu đương, anh
đều
viết hết.
Chồng tôi cũng viết cho tôi một bức thư:
“Em yêu dấu, cưới em làm vợ là hạnh phúc lớn nhất đời
anh, tha thứ cho những ǵ anh làm tổn thương em, tha thứ
cho việc anh giấu em bệnh t́nh, v́ anh muốn em giữ ǵn
sức khoẻ và tâm lư chờ đón đứa con ra đời…
Em yêu dấu, nếu em đang khóc, tức là em đă tha thứ cho
anh rồi, anh sẽ cười, cảm ơn em đă luôn yêu anh…
Những
quà tặng này, anh sợ anh không có cơ hội tự tay tặng cho
con nữa, em giúp anh mỗi năm tặng con vài món quà,
trên
các gói quà anh đều đă ghi sẵn ngày sẽ tặng quà rồi…”.
Quay lại bệnh viện, chồng tôi vẫn đang hôn mê. Tôi bế
con tới, đặt nó bên anh, tôi nói: “Anh mở mắt cười một
cái nào, em muốn con ḿnh ghi nhớ khoảnh khắc ấm áp nằm
trong ḷng bố…”.
Chồng tôi khó khăn mở mắt, khẽ mỉm cười. Thằng bé vẫn
nằm trong ḷng bố, ngọ nguậy đôi tay hồng hào bé tí xíu.
Tôi ấn nút chụp máy ảnh “lách tách”, để mặc nước mắt
chảy dọc má…
Liên
Thục Hương
Trang Hạ dịch
|
oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo |
Lời hứa cao cả
của một đôi t́nh nhân 17 tuổi
Cả hai đang ở độ
tuổi 17. Họ gặp
nhau trong một
bệnh viện khi
đang đi dạo.
Trong một chớp
mắt, hai trái
tim non trẻ rộn
lên một niềm xúc
động sâu sắc. Họ
đọc trong mắt
nhau một nỗi
thương cảm bi
ai. Kể từ hôm đó
họ không c̣n cô
đơn nữa.
Đến một ngày, cả
hai được thông
báo rằng bệnh
t́nh của họ
không có cách
nào chữa trị
được nữa. Trước
khi được gia
đ́nh đón về nhà,
họ ngồi bên nhau
một buổi tối,
hẹn ḥ cùng nhau
cố gắng vượt qua
số phận. Họ hứa
mỗi tuần sẽ viết
cho nhau hai lá
thư để chúc phúc
và động viên
nhau. Rồi hôm
sau họ chia tay
nhau.
Thấm thoắt đă ba
tháng trôi qua.
Cô gái ngày càng
yếu ớt. Một hôm
cô gái cầm trong
tay bức thư của
chàng trai gửi
đến rồi thanh
thản khép đôi bờ
mi, miệng thoáng
mỉm cười măn
nguyện. Bà mẹ
cuống cuồng gọi
con, nhưng cô
gái đă ra đi. Bà
gỡ lá thư trong
tay cô ra và đọc:
" .......khi số
phận đă đùa giỡn
với sinh mệnh
của em, em không
nên sợ hăi v́
bên cạnh em luôn
có anh và mọi
người quan tâm
đến em. Anh đang
khoẻ dần lên,
anh sẽ đến với
em một ngày gần
đây, em sẽ không
cô đơn".
Hôm sau, bà mẹ
mở tủ của con
gái, phát hiện
ra vài chục lá
thư đều do con
gái bà viết, bỏ
sẵn vào phong b́,
dán tem đàng
hoàng. Phía trên
tập thư là mẩu
giấy cô con gái
viết cho bà mẹ:
"Mẹ ơi, đây là
tập thư con viết
cho một người
bạn trai mà
chúng con đă có
lời hẹn ước đi
cùng nhau suốt
quăng đời c̣n
lại. Nhưng con
thấy ḿnh yếu đi
nhanh chóng, sợ
không giữ được
lời hứa ấy. Con
đă viết sẵn
những lá thư này,
mỗi tuần mẹ gửi
giúp con một lá
cho anh ấy để
anh ấy nghĩ con
vẫn c̣n sống và
đang động viên
anh ấy vượt lên
trên bệnh tật.
Con chỉ mong anh
ấy có đủ niềm
tin để sống tiếp.
Con gái của mẹ".
Bà mẹ lần theo
địa chỉ ghi trên
b́ thư để đến
nhà chàng trai.
Bà nh́n thấy
trên bàn là một
tấm ảnh của một
thanh niên trẻ,
tràn đầy sinh
khí và sức sống
được viền dải
băng đen. Bà vô
cùng ngạc nhiên
khi biết chàng
trai đă ra đi
cách đây một
tháng.
Bà mẹ chàng trai
nước mắt lưng
tṛng chỉ vào
chồng thư đặt
bên cạnh khung
ảnh và kể rằng:
"Con trai tôi đă
mất cách đây một
tháng, nhưng
trước khi ra đi,
nó dành ba ngày
ba đêm để viết
những lá thư này.
Nó nhờ tôi mỗi
tuần gửi cho cô
bạn gái nào đó
một lá. Nó bảo
cô gái ấy cũng
đang trông mong
chờ đợi sự cổ vũ
động viên của nó.
Thế là cả tháng
nay tôi thay con
trai gửi những
lá thư này đi,
không biết cô
gái ấy có nhận
được không..."
Bà mẹ của cô gái
lao đến ôm chầm
lấy bà mẹ của
chàng trai và
khóc không thành
tiếng. Khi hai
bà mẹ đă hiểu ra
tất cả, hai bà
quyết định vẫn
cứ hàng tuần gửi
cho nhau một lá
thư mà con họ đă
để lại. Họ bảo
làm như thế để "V́
một ước nguyện
cao cả......"
Sưu Tầm
|
oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo |
Đồng xu
Tác giả:Khái
Hưng
Rời
băi đá bóng, Phiên lang thang trên đê, hai tay thọc túi
chiếc áo dạ tím bạc màu và rách sờn cổ, mặc trùm ra
ngoài một bộ quần áo vải xanh, dính đầy dầu máy.
Từ sông thổi vào mũi chàng, vào miệng chàng, vào cái dạ
dày trống rỗng của chàng từng cơn gió lạnh phảng phất
lẫn với mùi phở thơm tho, ấp áp. Phiên mắt nhắm
lim dim
đứng rướn thẳng lên hít một hơi mạnh và dài.
Một người to lớn vội vàng hấp tấp chạy vọt lên đê, xô
vào Phiên, làm chàng ngă, văng đôi guốc ra xa. Người ấy
làu nhàu mấy tiếng trong mồm, rồi nhún vai đi thẳng.
Phiên cũng nhún vai đáp lại để tỏ khinh bỉ.
Tiếng ḥ reo, tiếng vỗ tay hoan hô rầm rộ ở phía sau
lưng. Phiên nghĩ thầm: "Trời rét, đá bóng thế có đói
chết không?" Nhưng chàng mỉm cười nghĩ tiếp luôn "Hừ!
ḿnh cứ tưởng ai cũng như ḿnh, cũng nhịn đói như ḿnh!"
Phiên xuống đường, rẽ qua phố Hàng Đậu.
Một người đi xe đạp, để tránh Phiên phải lái vội xe đâm
vào ŕa hè.
- Mù à!
Phiên đáp lại câu mắng bằng cái nhún vai lặng lẽ thứ hai,
rồi cắm đầu đi thẳng.
Lanh lảnh có tiếng rao: "Hàng xôi phán xa!" Bất giác
Phiên thọc sâu tay xuống đáy túi, vân vê đồng xu, đồng
xu cuối cùng của chàng:
- Phán xa! Phán xa!
Người bán lạc chừng không nghe rơ tiếng chàng gọi, tiếng
gọi nhỏ nhẻ, yếu đuối. Lần thứ ba chàng nhún vai, tự nhủ
thầm: "Chậc! thôi, chẳng ăn nữa. Thà đói hẳn.
Chứ ăn một
xu lạc rang mặn chẳng bơ chua mồm!"
Vẫn nắm đồng xu lạnh trong lay, chàng mỉm một nụ cười
sung sướng:
"ừ, phải đấy! Ta t́m ăn cái ǵ chắc dạ. Ăn lạc rang chỉ
tổ đói thêm!"
Mùi chả nướng tạt mạnh vào mũi. Phiên dừng lại quay nh́n
vào trong hàng cơm: Những gói gị xanh, những chiếc chả
tṛn và vàng, những đoạn ḷng lợn treo lủng
lẳng ở cái
lao màn ngắn. Trên ghế dài, hai người phu xe ngồi ăn cơm
chan, và x́ xụp, coi bộ ngon lành quá.
Phiên toan hỏi họ xem với một xu có thể ăn được mấy bát
cơm, th́ một người quay ra nhớn nhác nh́n chàng:
- Thưa thầy đi xe? Tôi ăn xong đây ạ!
Rồi đứng dậy, và lùa và lụa. Phiên vội đáp;
- Không.
Và hổ thẹn rảo bước. Đi một quăng xa chàng mới kịp nghĩ:
"Hừ, thầy với bà! Chỉ tối nay không có ǵ ăn là thầy lả,
bỏ xác thầy!. Bữa sáng hôm nay là bữa nhịn đói thứ
ba
của thầy rồi. ấy là chưa kể hai bữa điểm tâm buổi sáng
và một bữa năm giờ của dân Hồng Mao". Phiên bật lên
tiếng cười to.
V́ chàng nhớ lại những bữa trà đầy đủ của một cặp vợ
chồng giáo sĩ Hoa Kỳ. Ngày ấy, Phiên c̣n theo học trường
Bảo hộ. Chàng ở trọ nhà một ông kư ga, phố
Nguyễn Trăi.
Chiều thứ năm, chủ nhật đứng cửa sổ trên gác, chàng ṭ
ṃ nh́n xuống cái vườn bên giáo đường. Nắng vàng thêu
bóng lá cây trên tấm thảm cỏ xanh
mới xén,
trên cái khăn
trắng muốt phủ kín chân chiếc bàn vuông con, trên bộ y
phục màu hồng và cái mũ rơm vành rộng của người thiếu
phụ. Thấy hơi nước ở chén bốc lên, chàng tưởng ngửi thấy
hương trà thơm ngát, và ngày nay nhớ tới những đĩa bánh
ngọt, chàng c̣n chảy nước miếng.
"Người ta giàu có, sung sướng thật!".
Tới vườn hoa Hàng Đậu, thấy cái ghế dài bỏ không, Phiên
ngồi xuống, nghiêng thân thể mỏi mệt trên lưng tựa, dang
hai cánh tay ra thở một hơi thực dài, rồi lim dim
mắt
như thiu thiu ngủ. Cái đời kư văng lần lượt hiện ra, một
quăng đời buồn lẫn vui.
Phiên lại trông thấy cảnh sa sút thiếu thốn của cha mẹ,
cảnh bơ vơ của ḿnh. Không trả được tiền học, Phiên phải
bỏ trường, lang thang đi xin việc ở khắp các nơi.
Một
nhà ấn loát thuê chàng sửa chữa bài in, lương mười đồng
một tháng. Phiên ăn cơm trọ hết bốn đồng, để ra hai đồng
tiêu vặt vănh, và góp tiền may quần áo, c̣n
bốn đồng
chàng gửi về giúp cha mẹ.
Phiên làm mới được hơn một năm th́ cha chết. Phiên xin
phép chủ về tống táng cha, nhưng bị ốm nặng, chàng nghỉ
quá phép mất một tuần lễ. Hôm chàng ra Hà Nội
th́ ông
chủ nhà in đă t́m người khác kế chân, và dặn chàng hăy
đợi khi nào có việc sẽ lại mướn.
Trong túi c̣n hơn đồng bạc, Phiên ở lại chờ, nhưng nhà
trọ bắt mỗi tuần phải trả trước một đồng, thành thử sau
bảy ngày, hết tiền ăn, chàng bị bà chủ trọ mời ra
ngoài
đường một cách quả quyết và tàn nhẫn, v́ bà ta biết rằng
chàng đă mất việc.
Thế là từ sáng hôm qua, với một xu c̣n dính túi, Phiên
đi lang thang trên d́a hè các phố.
"Một đồng xu! Hừ ta có một cái tài sản nhỏ nhất thế giới!
Kỷ lục ấy khó ḷng ai phá nổi. Đến những người ăn mày
cũng c̣n giầu hơn ta!"
Vừa nghĩ Phiên vừa cầm đồng xu tung trên bàn tay. Bỗng
đồng xu rơi lăn vào gầm ghế. Phiên cúi t́m măi mới thấy:
"Trời ơi! tư nữa mất!" Chàng vừa lóp ngóp ngồi xuống th́
một người què chống nạng nhảy đến ch́a tay xin. Phiên
mỉm cười chua chát, nói:
- Tôi không có đâu, bác ạ.
Rồi ngượng với người tàn tật, - v́ biết người ấy đă nh́n
thấy ḿnh nhặt đồng xu, - Phiên đứng dậy đi thẳng, vừa
rảo bước vừa quài cổ lại nh́n người hành khất đứng
nói
làu nhàu. Phiên ph́ cười nghĩ thầm:
"Chắc bác ta đương nguyền rủa ḿnh, v́ bác ta cho ḿnh
là một thằng keo bẩn!"
ư nghĩ ấy tự nhiên làm Phiên vui sướng, cất tiếng hát
bài ca mà chàng thường nghe trẻ con và cả các anh kéo xe
nhà huưt c̣i theo điệu:
La Chine est bien monotone, dit-on frequemment...
- Anh Phiên thích chí điều ǵ mà hát nghêu ngao thế?
Phiên quay lại. Một người đi xe đạp vụt qua, Phiên chỉ
kịp nhận ra đó là người chạy giấy ở nhà in ḿnh làm việc
trước. Chàng toan gọi lại để dựt dăm xu ăn bữa chiều,
nhưng chiếc xe đạp đă bon bon chạy một quăng xa. Chàng
đành nhún vai tiến bước. Nhún vai h́nh như là cử chỉ cố
định của Phiên để đáp lại hết mọi điều không thể
trả lời
được bằng tiếng nói, bằng ư nghĩ.
Nhưng người chạy giấy làm Phiên chợt nhớ đến ông chủ nhà
in. Chàng đi thẳng tới xưởng, tuy biết chắc rằng thế nào
ông chủ cũng trả lời như mọi lần trước, nghĩa là "Chưa
có việc, hăy chờ, mà nếu không chờ được th́ đi t́m việc
ở nơi khác."
Câu trả lời ấy quả thực Phiên được nghe lần chẳng biết
thứ mấy, khiến chàng không giữ được cái cười nửa miệng,
v́ vừa nhách môi ra, Phiên sợ hăi cố nghiêm ngay
nét mặt
lại.
Thấy Phiên vơ vẩn đứng ngó vào trong xưởng, người chủ
chau mày gắt:
- Đi chứ c̣n đứng đấy làm ǵ?
Phiên toan liều xin vài hào, nhưng ngượng quá không nói
ra câu. Người chủ quát luôn:
- Đi ngay! Hay anh định rủ thợ đ́nh công th́ anh bảo?
Phiên nuốt một tiếng thở dài, cúi chào quay ra.
Đến một ṭa nhà nguy nga, Phiên dừng gót ngoài hàng rào
sắt đứng ṭ ṃ nh́n vào trong vườn. Những chậu sứ, đôn
sứ, thống sứ men xanh, men ngũ sắc bày la liệt
kín cả
một khoảng sân, dưới cái giàn gỗ có hoa hồng leo. Phiên
tự nhủ thầm: "Một cái thống kia cũng đủ nuôi sống ḿnh
được một năm", tuy chàng chẳng rơ giá tiền một
cái thống
giang tây là bao nhiêu tiền.
Một cái lều vây lưới thép, chứa rất nhiều các giống chim
bay lượn. Trên lối đi lát gạch khía, hai con công x̣e
đuôi múa.
Trong bếp, lửa cháy hồng tươi. Bên chái bếp, một cái
chuồng chim bồ câu. Hai con chim non tḥ đầu ra cửa
chiêm chiếp kêu đ̣i ăn. Con mẹ từ mái nhà bay vụt xuống.
Hai con kia chui ra ngoài, đôi cánh yếu rung rung đập,
tức th́ con mẹ lần lượt mớm cho.
Ngắm hai con chim non béo mũm mĩm, ninh ních những thịt,
Phiên tưởng ngay đến những nồi cháo thơm thường được ăn
khi nhà c̣n sung túc.
Giữa lúc ấy, tiếng bà chủ thét đầy tớ từ trên gác ném
xuống. Phiên nhận thấy giọng cay nghiệt, tàn ác: "Hừ!
giàu thế này mà vị tất đă... đáng sống!" Vừa nghĩ đoạn
Phiên cho câu tư tưởng của ḿnh hoàn toàn vô nghĩa, và
chàng bật lên tiếng cười to: "Chả biết ḿnh có đáng sống
không, nhưng sự thực th́ hiện giờ ḿnh chẳng
sống một tị
nào!"
Phiên cười măi rồi bỗng cảm thấy ḿnh sung sướng, chàng
để luồng tư tưởng vẩn vơ của chàng cứ theo đà tuôn ra:
"ừ! sao ḿnh lại không sống? Ḿnh sống lắm
chứ! Không
những ḿnh sống, mà ḿnh c̣n sống sung sướng bằng mấy
cái bà có giọng the thé ở trên gác kia... Đây này, bằng
cớ đây này!"
Phiên móc túi lấy đồng xu cầm ở tay nghĩ tiếp: "Đây này,
cái bằng cớ rằng ḿnh sung sướng hơn, giàu có hơn bà ta
nữa, là ḿnh có thể cho bà ta đồng xu cuối cùng
của ḿnh.
Này cho!"
Qua đôi cánh cổng hé mở, Phiên thia lia đồng xu vào
trong sân và lên tiếng:
- Cho đấy! Chốc nữa xuống thăm vườn cảnh t́m thấy lại
không sướng mê tơi! Hừ! có biết đâu rằng đồng xu ấy là
cả một tài sản của một... một thư sinh giàu tư tưởng,
giàu ḷng từ thiện.
Khoái trá về cái cử chỉ anh hùng và phi thường của ḿnh,
Phiên thọc tay vào túi đi nghênh ngang, miệng se sẽ huưt
c̣i. Nhưng vừa đi được mươi bước, chàng nghĩ ngay đến
cái cử chỉ điên rồ: "Ô hay! sao ḿnh lại ngông cuồng thế
nhỉ? Một đồng xu! sao ḿnh lại phí của thế?" Rồi Phiên
quay lại để nhặt.
Vịn cổng, Phiên rụt rè đứng nh́n. Không một ai qua lại,
Phiên chặc lưỡi, liền bước vào, lom khom cúi t́m...
Phiên đương bê cái chậu sứ lên để xem đồng xu có văng
vào gầm không, th́ một người ở trong bếp đi ra rón rén
đến gần, túm chặt lấy cổ áo:
- Mày vào ăn cắp phải không?
Phiên đứng thẳng người lên ấp úng:
- Không mà, tôi t́m đồng xu.
- Đồng xu nào lại rơi ở đây?
- Đồng xu của tôi.
- Đồng xu của mày?
- Phải, đồng xu tôi ném vào.
Người kia ph́ cười:
- Đồng xu mày ném vào?
Lúc ấy, cả bọn người nhà kéo ùa ra xúm xít quanh ḿnh
Phiên. Bà chủ đứng trên bao lơn thét hỏi:
- Cái ǵ thế, chúng mày?
- Bẩm bà, một thằng ăn trộm, con vừa bắt được một thằng
toan bê cái chậu sứ.
- Thế à? Điệu cổ nó lên bóp cho tao! Đánh chết đi!...
Phiên có phân trần, nhưng mỗi lời chàng nói, người ta
chỉ đáp lại bằng một cái tát, hay một quả đấm. Về sau
chàng đành đứng im để mặc cho người ta trói và điệu lên
sở cảnh sát.
*
* *
Tối hôm ấy, Phiên được ăn bữa cơm đầu tiên, sau hai ngày
nhịn đói, bữa cơm tù. Chàng vui vẻ nghĩ thầm:
"Thế mới biết công dụng của đồng xu to thực!"
Rút từ tập truyện ngắn Đợi chờ.
Nxb Đời nay, Hà Nội, 1940.
|
|
|
|